Chương 22: 500 âm chúng
"Tiểu Dương a, hôm nay muộn hơn so với bình thường, gặp phải chuyện phiền toái gì sao?"
Hồ Lợi quan tâm tựa như trưởng bối hỏi thăm. Y đặt đồ ăn lên bàn, thân mật xới cơm cho Dương Đại.
Dương Đại cười nói: "Không có gì phiền toái, vẫn luôn có thời điểm mải mê tu luyện mà quên đi thời gian."
"Ha ha, cũng đúng. Tuy nhiên người trẻ tuổi vẫn nên biết tiết chế, trước khi có thể ích cốc, bình thường làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống cũng không thể xem nhẹ, ngươi đã đạt tới Tụ Khí tầng ba rồi phải không?"
"Đúng vậy, đa tạ Tụ Khí Đan của Hồ ca, đa tạ cơ quan tình báo."
"Ha ha, tiểu Dương khách khí."
Hồ Lợi nói là khách khí, nhưng nụ cười càng sáng lạn trên mặt đã bán rẻ y.
Sau một phen hàn huyên, Hồ Lợi vào chính đề, nói: "Có muốn sớm đi thủ đô học đại học hay không?"
Dương Đại nhíu mày hỏi: "Không phải nói Tụ Khí tầng năm mới có khả năng đi học đại học à?"
Hồ Lợi thở dài nói: "Ngươi có lẽ đã nhìn thấy tin tức rồi. Hành tỉnh Hán Tây có khả năng sẽ gặp phải đại thú triều. Đẳng cấp của trường kiếp nạn này khó có thể phán định. Ta lo lắng một khi xảy ra chuyện sẽ lan đến gần ngươi, ngươi không chỉ là hi vọng của hành tỉnh Hán Tây mà còn là hi vọng của Hạ Quốc."
Dương Đại nhíu mày chặt hơn.
Hồ Lợi nghiêm túc nói: "Ngươi không cần có cảm giác tội lỗi, thiên phú của ngươi là ở tương lai mà không phải là lúc này. Chỉ cần ngươi trưởng thành, sau này có thể trấn thủ một phương hành tỉnh, thậm chí cứu quốc gia trong lúc nguy nan. Đối với thiên tài như ngươi, cường độ quốc gia bảo hộ rất lớn. Không chỉ là ngươi, ngay cả cấp độ S cũng sẽ được bảo hộ trọng điểm. Đương nhiên, hành tỉnh Hán Tây không nhất định sẽ thất thủ, cơ quan tình báo chỉ là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."
Dương Đại hỏi: "Người nhà của ta thì sao?"
Hồ Lợi lắc đầu nói: "Ngươi muốn tiếp bọn họ đi cũng được, nhưng đi thủ đô sẽ không có điều kiện thuận tiện như vậy. Tiểu Dương, sau này cũng không thể ngươi đi đâu đều mang theo người nhà của ngươi đi đến đó chứ?"
Dương Đại suy nghĩ một chút, nói: "Ta có thể không đi hay không? Ta cũng muốn đóng góp một phần lực lượng."
"Hồ đồ! Ngươi có thể trợ giúp được cái gì? Ngươi đã không yên lòng người nhà của ngươi, vậy thì ta đảm bảo với ngươi, ta sẽ tận lực thông qua quan hệ ở thủ đô để an bài cho cha mẹ ngươi một công việc tốt!"
Hồ Lợi trừng mắt nói, hiếm khi thấy y tức giận với Dương Đại như vậy, nhưng Dương Đại lại thấy rất cảm động.
Dương Đại hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Hồ Lợi lấy bao thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc, châm lửa cho mình, còn đưa bao thuốc lá về phía Dương Đại, Dương Đại lắc đầu cự tuyệt.
Sau khi hít một hơi thuốc thật sâu, Hồ Lợi nhếch miệng cười nói: "Ta khẳng định phải lưu lại, hơn nữa ta sẽ đi đầu làm gương cho binh sĩ."
"Ngươi chính là cục trưởng của cơ quan tình báo, ngươi tổng hợp tình báo, so với ngươi tham chiến càng hữu dụng hơn."
"Cao thủ Tâm Toàn cảnh ở Hạ Quốc có hạn, mỗi một vị đều là chiến lực quan trọng, ta không thể nào không tham chiến."
"Ta cũng muốn lưu lại."
Dương Đại cũng nói rất nghiêm túc, nghe thấy vậy Hồ Lợi nhíu mày.
Thấy Hồ Lợi còn muốn khuyên can, Dương Đại mở miệng nói: "Thật ra âm chúng của ta không chỉ có mỗi 5 vị, đến lúc đó ta sẽ để cho âm chúng tham chiến, cũng không nguy hiểm như vậy."
Hồ Lợi khoát tay nói: "Vậy ngươi có thể có bao nhiêu? Mười vị? Hay là 20 vị? Ở trước mặt thú triều cũng không đủ nhìn!"
Dương Đại suy nghĩ một chút, nói: "100 vị thì sao?"
"100 tính là cái... Cái gì! Ngươi có thể có 100 vị âm chúng?"
Hồ Lợi kinh ngạc, kích động đến mức lập tức đứng dậy. Y bắt lấy bờ vai của Dương Đại.
Dương Đại kêu lên: "Hồ ca, nhẹ tay thôi, đau!"
Đây là khí lực của Tâm Toàn cảnh sao, quá không hợp thói thường rồi!
Hồ Lợi vội vàng rút tay về, cố nén phấn khích, hỏi: "Thật sao?"
"Ừm, dạo gần đây không phải tu vi của ta đột phá sao, cho nên số lượng âm chúng cũng tăng lên."
"Rất tốt, vậy ngươi quả thật có thể lưu lại. Tuy nhiên đến lúc đó ngươi nhất thiết không nên tự mình đi lên chiến trường, chỉ có thể để cho âm chúng tham chiến."
"Hiểu rõ hiểu rõ."
"Ngay bây giờ ta sẽ đi tìm phạm nhân tử hình phù hợp giúp ngươi!"
Hồ Lợi lập tức đứng dậy rời đi, điều Dương Đại muốn đúng là những lời này của y.
Sau đó, Dương Đại tiếp tục ăn cơm, trước tiên nhét đầy cái dạ dày rồi lại nói tiếp.
Chờ đến khi cơm nước xong xuôi, Hồ Lợi gọi điện thoại tới, nói cho hắn biết cơ quan tình báo sẽ triệu tập phạm nhân tử hình Tụ Khí cảnh từ các nơi, để cho hắn chờ một thời gian...
Tu sĩ Tụ Khí cảnh đối với quốc gia mà nói rất trọng yếu, thí luyện giả Tụ Khí cảnh có thể bị phán định án tử hình trên cơ bản đều là hạng người cùng hung cực ác.
Dương Đại ngược lại là hiếu kỳ, làm thế nào để chế phục được lực lượng của Tụ Khí cảnh, không sợ họ tiến vào Thâm Vực sao?
Đoán chừng quốc gia nhất định có phương pháp cản trở người khác tiến vào Thâm Vực.
Sau đó, Dương Đại gọi điện thoại cho mẫu thân, nói về chuyện thú triều sắp đến, hỏi thăm bọn họ có nguyện ý dọn nhà hay không. Kết quả bị phụ thân hắn đoạt lấy điện thoại.
"Xú tiểu tử, nơi này là nhà của chúng ta, là cội nguồn của chúng ta, chúng ta sao có thể bỏ trốn được? Tuy rằng cha ngươi mẹ ngươi không có bản lĩnh gì, nhưng có một số việc vẫn hiểu rõ. Ngươi bây giờ có danh khí lớn như vậy, nếu như bị người biết rõ phụ mẫu của Bá Vương Bất Quá Giang khi đối mặt với thú triều lập tức chạy trốn, chúng ta sau này còn làm người như thế nào? Ngươi sẽ bị gắn lên cái bêu danh gì? Ngay cả người nhà của thiên phú cấp độ SS ở hành tỉnh Hán Tây cũng chạy trốn, ai còn dám chiến đấu cho hành tỉnh Hán Tây nữa?"
"Ở trên đời này, tiếng mắng cũng là có thể mắng chết người, hơn nữa lão tử không muốn rời đi, lão tử cũng phải thủ hộ hành tỉnh Hán Tây. Nhớ năm đó lúc cha ngươi còn trẻ cũng đã từng tranh đấu với yêu thú!"
Bị phụ thân mắng một hồi lâu, Dương Đại không thể không từ bỏ khuyên bảo bọn họ.
Lần thú triều này cũng chưa chắc sẽ khiến cho hành tỉnh Hán Tây thất thủ. Thái độ của Hạ Quốc đối với yêu thú tập kích thành vẫn luôn rất cường ngạnh, không cho phép đánh mất bất luận một tòa thành nào. Cho dù bị yêu thú công hãm cũng sẽ nghĩ biện pháp đoạt lại, bởi vì một khi lui về phía sau, chỗ ở thích hợp cho nhân dân của Hạ Quốc chỉ sẽ không ngừng thu nhỏ lại.
Dương Đại cũng bắt đầu chờ mong đám âm chúng của chính mình có thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng trong lần thú triều này.
...
Sáng sớm hôm sau.
Dương Đại tiến vào Thâm Vực. Trải qua tối hôm qua nghỉ ngơi, khí lực của hắn lại tăng trưởng gấp bội. 355 vị binh sĩ mặc dù không có linh lực, nhưng khí huyết cũng rất tốt, hội tụ cùng một chỗ, tuy rằng biên độ tăng trưởng nhỏ nhưng đối với hắn mà nói cũng là sự tăng trưởng cực lớn.
Dương Đại triệu hoán Trình Ngạ Quỷ, Bạch Vĩ, Điền Bất Trung, Thạch Long và Thương Lang đi ra.
Hắn trước tiên so tài với Điền Bất Trung một chút, khí lực của hắn vậy mà đã vượt qua Điền Bất Trung!
Điền Bất Trung kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Vạn Cảnh Âm Chủ khủng bố lại trở nên thoải mái.
Sau khi khí lực tăng trưởng, lại nhờ vào Thiên Thế kiếm quyết, Dương Đại đã có thể chiến ngang tay với Điền Bất Trung.
Sau khi tu luyện Tự Tại Diệu Pháp Chân Kinh, linh lực sẽ nhiều hơn tu sĩ cùng cảnh giới, cho nên linh lực của Dương Đại mới Tụ Khí cảnh tầng ba đã có thể so sánh với Điền Bất Trung đã là Tụ Khí cảnh tầng bốn.
Doanh Kỷ và Liễu Tuấn Kiệt tuy rằng cũng tu luyện Tự Tại Diệu Pháp Chân Kinh, nhưng bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên tu vi tăng trưởng rất chậm, hiện tại cũng mới Tụ Khí cảnh tầng một. Đám âm chúng tu luyện Thần Lôi Chân Tâm Quyết vẫn còn đang trùng kích Tụ Khí cảnh tầng một, Dương Đại cũng không quá nghiêm khắc. Tư chất của bọn họ không tốt, chỉ cần cũng cố gắng tu luyện là ổn rồi, giúp hắn tăng trưởng tu vi.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, Dương Đại để cho năm người Thương Lang mặc xong quần áo, che chắn cực kỳ chặt chẽ. Thạch Long vẫn như trước lưu lại chăm sóc ngựa, những người khác đi theo Thương Lang lên đường.
Thương Lang cũng không nói nhiều lắm, sau khi Dương Đại hỏi thăm một ít chuyện cũng không tìm được chủ đề, đội ngũ lâm vào trong yên lặng.
Hai canh giờ sau, bọn họ đi đến trên hoang nguyên. Thương Lang mang theo bọn hắn đi về phía phương hướng hoàn toàn bất đồng với quân doanh Đại Hạ.
Rời đi thời gian một nén nhang, bọn họ đi đến một nơi, nơi đây cũng là cánh đồng hoang vu, tầm mắt mở rộng, Dương Đại trước người trên mặt đất chồng chất lấy từng khối viên đá, hiện lên hình dáng Kim Tự Tháp.
Dương Đại nhíu mày.
Hắn tuy rằng muốn hút hồn, nhưng muốn cho hắn đào phần mộ...
Loại sự tình này hắn thật đúng là không thể làm.
Cử đầu ba thước có thần minh, không tốt làm xằng bậy.
Hắn thử lấy tay đặt tại trên đồng cỏ, nhìn xem có thể hay không hút hồn, kết quả đã thất bại.
Hắn đứng dậy, lắc đầu nói: "Được rồi, liền để cho bọn họ nghỉ ngơi đi, nếu mở ra bùn đất, vẫn không có pháp hút hồn, không phải quấy rầy bọn họ thanh tĩnh? Tiếp đến nơi nếu như cũng là như vậy, vậy hay là đi đến chiến trường đi."
Thương Lang ngẩn người, ánh mắt của y đã có biến hóa.
Trình Ngạ Quỷ cười nói: "Như vậy rất tốt, nói chung, chỉ cần xuống mồ, hồn phách tám chín phần mười sẽ ly thể, nếu lật phần mộ, không thể thiếu bị tà túy nguyền rủa."
Thương Lang nói: "Ta trước khi đi còn chưa lấp hố, xem ra ta cũng không phải là vừa mới chết, mà bị chết có một hai ngày, vậy đi chiến trường đi."
Một đoàn người tiếp tục chạy tới chiến trường.
Đại Hạ với Đại Lương chiến tranh liên tục không ngừng, quân doanh của Đại Hạ cũng bị bức bách di chuyển.
Một giờ sau khi, Dương Đại đám người liền bắt đầu lần lượt gặp phải thi thể binh sĩ, có người mặc quân giáp binh sĩ Đại Hạ, cũng có mặc quân giáp binh sĩ Đại Lương, thậm chí có người không giống binh sĩ.
Dương Đại gặp đều không cự tuyệt, một đường hút hồn, tới gần quân doanh, hắn liền lách qua đi, bọn họ ít người, thật không có quân đội tới vây quét bọn họ, nhiều nhất chính là bắn mũi tên cảnh cáo.
Mãi cho đến ban đêm, Dương Đại hấp thu 122 cái hồn phách.
Số lượng âm chúng của hắn thoáng cái đột phá đến hơn 500, đạt tới 506!