Chương 4: Tám vị âm chúng
"Từ thương thế xem ra rất có thể là do dã thú. Vùng này có rất nhiều dã thú, đều lấy Tinh quái là Vương. Tuy nhiên thời gian bọn họ tử vong cũng không dài, nhưng không có hồn phách, chỉ sợ là đã gặp phải Tinh quái. Quỷ Khốc lĩnh sở dĩ được xưng là Quỷ Khốc lĩnh, là vì ở nơi đây, quỷ hồn cũng khó có thể sinh tồn."
Thạch Long trả lời, sắc mặt ngưng trọng.
Hiện tại y chính là hồn phách, sẽ không hấp dẫn những Tinh quái phệ hồn kia đấy chứ?
Trong lòng Dương Đại máy động, loại Tinh quái này chẳng phải chuyên khắc chế Vạn Cảnh Âm Chủ như hắn hay sao?
Âm chúng của hắn cường đại còn dễ nói, nếu không đủ mạnh thì chính là đưa đồ ăn.
"Rời đi trước đi. Về phần thi thể, có thể gặp được thì là chuyện tốt, không gặp được cũng không bắt buộc."
Dương Đại phân phó nói. Thạch Long gật đầu, y cũng sợ hãi bị phệ hồn.
Một người một hồn, gia tăng tốc độ.
3-4 giờ sau, hai người tới một chỗ giữa sườn núi nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, trước mắt hắn lại hiện lên năm cái thông báo, đều là thông báo về việc thu được thiên phú cấp độ A. Xem ra thiên phú dưới cấp độ A sẽ không kích phát nhắc nhở. Về phần cấp độ S, tạm thời không tiếp tục gặp lại, cấp độ SS lại càng khỏi phải nói.
Dương Đại chính là dùng trọng sinh đổi lấy thiên phú, làm sao có thể có nhiều người tuỳ tiện thu được như vậy.
"Có biện pháp nào vượt qua những tông môn chính đạo kia để rời khỏi Quỷ Khốc lĩnh không?" Dương Đại vừa nhìn ra bốn phương tám hướng, vừa nói.
Gặp phải thi thể đều không có hồn phách khiến cho hắn càng ngày càng bất an, quyết định không đi tìm thi thể nữa.
Thạch Long trầm ngâm nói: "Rất khó, biên giới của Quỷ Khốc lĩnh có quỷ vụ bao phủ, người sống tiến vào máu thịt tan ra, chỉ còn bạch cốt rơi lả tả trên đất. Quỷ vụ chỉ có bốn cái lỗ hổng, đều có tu sĩ chính đạo canh gác, trừ phi ngươi nguyện ý đợi ở nơi đây ba ngày, lần thí luyện này còn có ba ngày nữa sẽ kết thúc. Sau khi kết thúc, các tông môn chắc chắn sẽ rời đi, tán tu không kịp thời đi đến coi như là không có tiên duyên."
Ba ngày...
Dương Đại nhíu mày.
Trước sống đến hừng đông lại nhìn tiếp. Hắn lựa chọn tin tưởng Thạch Long, vạn nhất chính mình thật sự bị tông môn chính đạo nhận định là quỷ tu rồi tru sát ngay tại chỗ, vậy coi như...
Hắn nghĩ đến lời nói của lão sư có biệt danh ‘giấy nhắn tin’, ở bên trong Thâm Vực không nên tin bất luận kẻ nào.
Thâm Vực đã tiến hành vài năm, những người chơi già dặn kinh nghiệm kia tất nhiên từng tiếp xúc qua tông môn chính đạo, nhưng vẫn lưu lại cảnh cáo như vậy, đủ để thấy tông môn chính đạo của Thâm Vực cũng không phải chính nghĩa như trong những bộ phim truyền hình kia.
Dương Đại hỏi: "Cách hừng đông còn bao lâu?"
"Còn có hai canh giờ."
Thạch Long cân nhắc nói.
Chính là bốn giờ...
Thật khó chịu.
Đúng lúc này, Dương Đại bỗng nhiên nhìn thấy một đám người đi ra khỏi rừng cây dưới chân núi, hắn lập tức ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Thạch Long, ẩn núp đi."
Thạch Long vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng chui vào trong cơ thể hắn.
Dương Đại lập tức toàn thân lạnh buốt. Hắn có thể cảm giác được Thạch Long tồn tại, cũng không bị hắn thu vào không gian Vạn Cảnh Âm Chủ trong linh hồn mà ở lại trong cơ thể hắn.
Tay phải của Dương Đại cầm kiếm, tay trái lấy đao, trốn đến đằng sau tảng đá lớn ở bên cạnh.
Đống nham thạch này có rất nhiều, khắp núi khắp đồng, rất dễ dàng giấu người.
Rất nhanh, đám người kia lên núi, tổng cộng có bảy người, năm nam hai nữ.
Nhìn y phục của bọn họ, rõ ràng cho thấy cũng là người hiện đại ở Địa Cầu.
Dương Đại không đi ra ngoài mà tiếp tục ẩn núp.
Một cô gái trẻ tuổi buộc tóc thành hai bím đuôi ngựa khom người, vừa thở, vừa nói: "Đồng học, nếu không thì thôi đi, tìm một chỗ trốn tạm, chờ hừng đông hẵng đi tiếp."
Đi tuốt ở đằng trước là một gã nam tử mặc trang phục bình thường, thể hình to lớn, một đầu tóc ngắn. Ở dưới hoàn cảnh như vậy, y có thể mang cho người bình thường cảm giác cực kỳ an toàn.
Nam tử đầu đinh quay đầu, nghiêm túc nói: "Ngày đầu tiên ở Thâm Vực rất trọng yếu, nhìn như nguy hiểm, nhưng thực sự có khả năng thu được cơ duyên. Chúng ta không thể lãng phí thời gian được. Chúng ta có nhiều người như vậy, bằng vào thiên phú cấp độ B của ta dẫn theo các ngươi, có đủ tư cách thăm dò cái mảnh địa đồ này! Cho dù sống sót trở thành thí luyện giả, sau này cũng phải tham dự nhiệm vụ thực tế, không thể nào an toàn ẩn lui mãi. Đừng quên, trong hiện thực chính là tận thế!"
"Chúng ta tuy rằng đến từ nhiều nơi khác nhau, nhưng chúng ta đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi phải có gan lớn. Bảy người trẻ tuổi cùng nhau hành động, sợ cái gì?"
"Chỉ cần lá gan của chúng ta đủ lớn, dựa vào cái gì không thể thành công? Sợ, liền thua! Hơn nữa thua cả một đời! Các ngươi muốn uất ức cả một đời, chờ đến lúc nguy hiểm phủ xuống, chỉ có thể như con chó xin người khác giúp các ngươi hay sao?"
Lời của y nhận được những người khác đồng ý, nhao nhao lên tiếng khích lệ nữ hài tóc song đuôi ngựa.
Nữ hài tóc song đuôi ngựa nghiến răng, không còn oán hận nữa, tiếp tục tiến lên.
Một nhóm bảy người rất nhanh đã phóng qua đỉnh núi, tan biến ở trong tầm mắt của Dương Đại.
"Cấp độ B đã dám kiêu ngạo như vậy?"
Dương Đại nhíu mày, hắn có thiên phú cấp độ SS lận, có nên to gan hơn một chút hay không?
Được rồi.
Không cần thiết.
Dương Đại đuổi Thạch Long từ trong cơ thể ra ngoài, một người một hồn tiếp tục nghỉ ngơi.
Một giờ sau bọn họ mới lên đường.
Dương Đại dọc theo phương hướng bảy người kia tiến về phía trước, coi như để cho bọn họ giúp mình dẹp tan chướng ngại. Tốc độ của bọn hắn không nhanh, sợ đuổi kịp bảy người kia.
Hai giờ sau.
Dương Đại dừng bước.
Hắn sững sờ tại chỗ, theo bản năng lui về phía sau một bước. Thạch Long lấy đao ra lập tức ngăn ở trước người hắn.
Trong vùng núi phía trước có bảy cỗ thi thể, chính là bảy người lúc trước kia. Tử trạng của mỗi người đều cực thảm, nhất là nam tử đầu đinh kia, đầu bị nện nát một nửa, trông cực kỳ dọa người.
Lồng ngực của nữ hài tóc song đuôi ngựa kia bị khoét rỗng, xương cốt cũng xuất hiện.
Thạch Long chỉ một đống dấu chân trên mặt đất, nói: "Người hành hung đã rời đi, xem bộ dáng là người chứ không phải là Tinh quái, bởi vì gần đó không có yêu khí. Vết máu ở miệng vết thương của bọn họ đã có xu thế ngưng kết, đối phương có lẽ đã rời khỏi một đoạn thời gian. Gần đó không có pháp khí hoặc là pháp thuật tạo thành dấu vết, đối phương hẳn là dựa vào võ công của thế tục thành công đánh chết những người này."
Nhìn theo phương hướng ngón tay y chỉ nhìn lại, Dương Đại nhìn thấy một đống dấu chân tiến vào trong rừng cây cách đó không xa. Trong đêm tối sở dĩ có thể nhìn thấy là vì vùng này trống trải, ánh trăng sáng ngời, mà dấu chân kia hằn xuống rất sâu, tựa như từng cái hố.
Dương Đại phân phó nói: "Ngươi đi kiểm tra bọn họ một chút."
Bên trong đầu hắn sinh ra một cái suy nghĩ can đảm.
Hồn phách của thí luyện giả có thể hấp thu hay không?
Chỉ là hấp thu hồn phách của thí luyện giả, thì có thể bị thế giới thực tế ngộ nhận là do hắn gây nên hay không?
Không quản được nhiều như vậy, số lượng âm chúng càng nhiều, hắn càng an toàn hơn.
Rất nhanh, Thạch Long trở về, báo cho hắn biết bảy người này đã chết, chỉ là hắn không phán đoán được hồn phách của bảy người còn ở đó hay không.
Dương Đại hít sâu một hơi, đi ra phía trước, bắt đầu hút hồn, trước tiên bắt đầu từ thi thể hoàn chỉnh nhất.
Chưa tới năm giây, một hồn phách bị hắn hút vào giữa mi tâm. Hắn không hề cảm nhận được bất kỳ chút đau khổ nào, có lẽ cũng là bởi vì những người này chỉ là người bình thường, thực lực quá yếu.
Một phút đồng hồ sau, Dương Đại cùng với Thạch Long trở lại phương hướng lúc trước chạy trốn.
Hắn cố nén vui mừng.
Bảy người đều có hồn phách!
Số lượng âm chúng của hắn thoáng cái đạt tới tám vị, tuy rằng bảy người kia cũng chỉ là người bình thường, nhưng dầu gì nhiều người thì sức mạnh lớn. Sau khi trở thành âm chúng, sức chiến đấu có lẽ càng mạnh hơn, bởi vì bọn họ đã chết, không bị đau đớn về mặt thân thể hay khiếp đảm trong lòng kiềm chế thực lực.
Sau khi hấp thu bảy hồn phách, Dương Đại rõ ràng cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, thể lực lại khôi phục.
Thạch Long đi theo bên cạnh Dương Đại, trong lòng cảm khái muôn phần.
Rõ ràng không có linh lực lại có thể nhẹ nhõm hút hồn, không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng tu sĩ Tụ Khí cảnh đều không thể hút hồn!
Một đường đi về phía trước hai dặm, Dương Đại mới trầm tĩnh lại.
Đúng lúc này.
HƯU...U...U ——
Một tiếng xé gió truyền đến, Dương Đại còn không kịp quay đầu, ngay sau đó chợt nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, Thạch Long vung đao đánh rơi một thanh phi tiêu.
"Ồ? Hồn thể. Không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà là quỷ tu, có chút ý tứ! Vậy ta càng phải giết ngươi!"
Một tiếng cười khẽ âm lãnh truyền đến, Dương Đại quay đầu nhìn lại. Một bóng người tựa như ác quỷ đang tiến đến gần, thân gã khoác áo đen, thân hình tương đối thấp, thân thể còng xuống, di chuyển rất nhanh giữa đống nham thạch, giống như quỷ mị.