Hồn Chủ

Chương 73: Thiên đại cơ duyên

Chương 73: Thiên đại cơ duyên


"Ngược lại là có chút thiện lương."
Dương Đại thấy người nọ ở phía dưới đang phất tay, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ.
Từ khi đặt chân vào Thâm Vực, phần lớn người mà hắn gặp phải đa phần là người xấu, thiện ý thế này giống như bèo nước gặp nhau thật ra khiến hắn có chút cảm động.
Đương nhiên, chỉ là có chút.
Thiên Vương lão tử có đến, cũng không thể ngăn cản ta ra vẻ!
Phì!
Giết địch!
Địa Linh Giao Long không hề sợ hãi bay về phía thung lũng, nó không gào thét, nhưng tà ma canh gác bên trong thung lũng đã chú ý tới nó.
Một tên tà ma mọc ra cánh phát ra thanh âm bén nhọn, toàn bộ tà ma kinh hãi sôi nổi ngẩng đầu, bao gồm nữ tà ma cầm đầu.
"Chủ nhân!"
Liễu Tuấn Kiệt mừng rỡ kêu lên, xém chút nữa nước mắt tuôn trào, sở dĩ không có rơi lệ, là bởi vì y không có nước mắt để chảy ra.
Chủ nhân quả nhiên sẽ không bỏ lại ta!
Chung sống cùng với Dương Đại lâu như vậy, Liễu Tuấn Kiệt tất nhiên có phán đoán của mình, Dương Đại có được tư chất như thế nhưng không có lạm sát kẻ vô tội, đổi lại là người khác, đại khái khả năng sẽ đi trên một con đường tà đạo, hơn nữa dưới tình huống có lực lượng khống chế âm chúng tuyệt đối, Dương Đại cũng rất tôn trọng đối với các âm chúng, không có vũ nhục nhân cách, bên trong các vị âm chúng cũng có nữ, nhưng hắn vẫn đối xử với mọi người như nhau, giống như trước, hành vi như vậy để cho y rất bội phục.
"Chủ nhân? Chính là hắn sao, vậy mà có thể bắt một con rồng làm quỷ hồn nô lệ, thật khó lường." Nữ tà ma khinh miệt cười nói.
Ả liếc thấy được tu vi của đối phương, Tâm Toàn cảnh tầng năm, không phải là quá yếu sao?
Dựa vào hồn phách của một con rồng Tâm Toàn cảnh tầng chín và mấy vị cao thủ Tâm Toàn cảnh, liền dám tới khiêu chiến quân đội ma tộc của ả sao?
Muốn chết!
Ngay tại lúc nữ tà ma chuẩn bị ra lệnh, trên vách núi ở biên giới thung lũng hiện ra những thân ảnh khổng lồ, chính là đám yêu quái của Dương Đại.
Về phần âm chúng ma tộc, hắn tạm thời không muốn dùng, muốn giữ lại làm đòn sát thủ!
Hơn sáu trăm con yêu quái có hình dáng khổng lồ chiếm cứ vách núi, vây quanh toàn bộ thung lũng, còn có một 1000 yêu quái âm chúng không có xuất động, bởi vì vậy là đủ rồi, hắn phái ra 3000 tinh quái phụ tá.
3600 vị âm chúng hiện thân, đám yêu cầm sôi nổi bay lên không trung, tránh để cho tà ma chạy trốn.
Đám người Trần Trọc sững sờ nhìn qua bốn phương tám hướng đều là âm chúng, xém chút nữa bị hù chết, bất quá bọn họ không có động thủ, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được những con yêu quái này không hướng về phía bọn họ, tất cả đều đang hướng về phía thung lũng.
"Thật. . . Thật là nhiều. . ."
Một nữ đệ tử run giọng nói, đám đệ tử khác cũng cảm thấy chấn động, ngay cả người mạnh nhất là Trần Trọc đều không được chứng kiến nhiều hồn binh như vậy bao giờ.
Trần Trọc bước vào tu tiên giới đã hơn mười năm, số lần gặp qua quỷ tu cũng không ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua quỷ tu có thể điều khiển nhiều quỷ hồn như vậy, mấu chốt là những tên hồn binh này lại không có âm khí của quỷ hồn, không cảm thụ hơi thở, tựa như sự sống thông thường.
Một tên nam đệ tử đột nhiên nhớ tới, nói: "Các ngươi không phát hiện ra những yêu thú này hình như đều đến từ bí cảnh của ngoại môn hay sao, nghe nói vị dị nhân kia trước đó đã trắng trợn đồ sát yêu thú, nguyên lai. . ."
Còn chưa chờ gã nói xong, yêu thú âm chúng trùng trùng điệp điệp phóng tới thung lũng, giống như vạn mã lao nhanh, thanh thế to lớn.
Đám tà ma bên trong thung lũng đều hoảng sợ, tất cả đều sợ hãi nhìn quanh, không biết nên phòng bị phương hướng nào.
Một trận đại chiến cứ như vậy bộc phát!
Yêu quái đầu lĩnh công kích, phía sau là tinh quái, dấy lên bụi đất cuồn cuộn, thế không thể đỡ đụng vào nơi trú quân của ma tộc, thái độ chiến đấu của tà ma đều rất cuồng bạo, nhưng yêu thú cũng giống như thế.
Cuộc chiến giữa các yêu quái và ta có thể nói là kinh thiên động địa, bọn người Trần Trọc đứng trên vách núi đá có thể cảm nhận được mặt đất lay động.
Ngồi trên đầu Địa Linh Giao Long, Dương Đại chú ý tới nữ tà ma mạnh mẽ kia, từng con yêu quái bị ả đánh lui, thậm chí có tinh quái bị ả giết đến hồn phi phách tán.
Chơi liều vậy!
Dương Đại lập tức triệu hoán Phu Hình ra.
Phu Hình có tu vi Tâm Toàn cảnh tầng chín chính là rất cường đại, để cho tà ma đối phó với tà ma là việc tốt nhất.
"Toàn bộ tà ma phía dưới, tất cả đều giết hết, nhưng không được tổn thương tới một người!"
Dương Đại phân phó nói, Phu Hình mặc dù thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn thả người nhảy xuống đi, lực khống chế của Vạn Cảnh m Chủ xâm nhập sâu trong linh hồn, để cho gã không cách nào phản bác.
Phu Hình từ trên trời giáng xuống, giống như trọng pháo nện xuống thung lũng, hai chân trực tiếp giẫm chết hai tên tà ma Tụ Khí.
Gã ngẩng đầu, khuôn mặt dữ tợn nhìn nữ tà ma đang đứng ngoài vài trăm mét.
Nữ tà ma hình như cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua từng tên tà ma và yêu thú, đối mặt với Phu Hình.
"Tại sao tên này cũng trở thành quỷ binh rồi vậy?"
Nữ tà ma nhíu mày, trong lòng bắt đầu bất an.
Đúng lúc này, Phu Hình bỗng nhiên phóng tới ả, hai tay gã ngưng tụ ra hai thanh đao màu đen, ngọn lửa lượn lờ mê muội, khí thế hung mãnh, dọc đường tất cả tà ma đều bị gã chém giết, ma diễm lần theo những miệng vết thương đang hừng hực bị thiêu đốt, tà ma ngã xuống đất kêu rên không ngừng.
Nữ tà ma thầm nghĩ không ổn, quay người chuẩn bị chạy trốn.
Ả vừa mới thả người nhảy lên, dưới chân liền có một đám mây ma quái xuất hiện, tung mây chạy trốn.
Từng con yêu cầm lao tới, chuẩn bị ngăn lại đường đi của ả, hai mắt của ả bắn ra ra hai luồng ánh sáng đen bắn thủng những con yêu cầm kia, tiếp tục chạy trốn.
Đúng lúc này, Địa Linh Giao Long bỗng nhiên ngăn nàng lại, uy áp của huyết mạch Yêu Vương vô cùng kinh hãi, khiến ả không dám tiến lên.
Ả nhìn qua Dương Đại đứng trên đầu rồng, nghiến răng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dương Đại nhíu mày, có chút kinh ngạc, ả này vậy mà có thể nói ngôn ngữ của loài người, thật đúng là hiếm thấy.
Trước hết giết lại nói sau!
Mi tâm của hắn hiện ra hoa văn, lòng bàn chân phát lên khói đen khuếch tán ra, tất có cả yêu cầm bay ra, nhanh chóng lao về phía nữ tà ma.
Nữ tà ma kinh hãi, muốn chạy trốn cũng đã không kịp, yêu quái trên bầu trời thật sự là quá nhiều, căn bản ả trốn không thoát.
Tuy rằng Địa Linh Giao Long mạnh hơn so với nữ tà ma, nhưng Dương Đại vẫn không muốn chủ quan, có thể sử dụng nhân số đè chết, cũng không cần phải một mình chiến đấu.
Trong mắt Dương Đại, ba mươi sáu kế cái gì đó, chiến thuật sau cùng trâu bò nhất chính là lấy nhiều áp ít!
Cái gì mà mưu quỷ chứ, cũng không bằng lớn mạnh thực lực bản thân, giống như Tần quốc quét ngang 6 nước.
Hơn 10 phút sau.
Từng tên tu tiên giả dìu dắt lẫn nhau đi ra thung lũng, thỉnh thoảng bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy trong thung lũng tụ tập mấy nghìn yêu thú, mỗi con đều nhuốm máu trông kinh khủng tột cùng, còn có thân thể tàn phế của yêu quái, làm cho người ta buồn nôn.
Bên trong những tu tiên giả này không thiếu người là thí luyện giả, ánh mắt của bọn họ nhìn đám yêu thú vây quanh bảo vệ Dương Đại, ánh mắt tràn đầy cảm kích và sùng bái.
Cuối cùng bọn họ đã biết được Dương Đại có thực lực thế nào, mới dám điên cuồng tới mức chủ động tiến đến đánh diệt tà ma.
Thẳng đến sau khi biết được chân tướng, bọn họ sùng bái tột cùng đối với Dương Đại, màn giết chóc vừa rồi thật sự là quá hả giận rồi!
Bọn họ vốn định đến gần cảm ơn Dương Đại, nhưng bị đám yêu quái đuổi đi.
Trần Trọc đứng bên vách núi, mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của y tỏ ra phức tạp.
"Tên gọi của hắn là gì?" Trần Trọc mở miệng hỏi.
Đệ tử bên cạnh hồi đáp: "Gọi là Dương Đại, trước khi khảo hạch, ta chuyên môn từng đi thăm dò."
Trần Trọc thì thào tự nói: "Dương Đại. . ."
Y quay người rời đi, những đệ tử khác cũng vội vàng đuổi theo, riêng phần mình thấp giọng thảo luận.
Trải qua một trận chiến, dù là những người tu tiên bản thổ như bọn họ cũng vô cùng sùng bái đối với Dương Đại.
Quá mạnh mẽ!
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua quỷ tu nào cường đại như thế!
Trong thung lũng.
Dương Đại vừa hút hồn, vừa cảm khái nói: "Con bà nó, vậy mà phải vận dụng tới 5000 binh lực lận, thế này thì làm sao mà đánh Tham La, đánh Khuê La được chứ? Đám tà ma bên cạnh bọn họ khẳng định sẽ nhiều hơn nữa. . ."
Liễu Tuấn Kiệt đi theo phía sau hắn, muốn nói lại thôi.
Lương Tử Tiêu trừng Liễu Tuấn Kiệt, thấp giọng quát nói: "Cút qua một bên, thành sự không có bại sự có dư!"
Liễu Tuấn Kiệt cấp bách, nhìn Dương Đại, nói: "Chủ nhân, ta tìm được cơ duyên! Thiên đại cơ duyên!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất