Hồn Chủ

Chương 79: Phương Thanh Nghê

Chương 79: Phương Thanh Nghê


"Thủ lĩnh của nhánh ma tộc này là một gã tên gọi là Khuê La, ta muốn thi thể của gã."
Dương Đại nói xong, trong lòng lo lắng không yên, cũng không biết đối phương có đồng ý hay không.
Đạo bào lão giả mở miệng nói: "Được, còn gì nữa hay không?"
Còn nữa sao?
Dương Đại xém chút nữa mừng rỡ như điên, nhưng cũng may hắn kiềm chế lại được.
Hắn cẩn thận nói: "Thi thể của những tên ma tộc khác. ."
"Đều giao cho ngươi, nhưng mà cần ngươi đi giết, ba vị trưởng lão chỉ phụ trách diệt trừ nhân tố có thực lực vượt qua đệ tử ngoại môn."
"Thì ra là thế, đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Dương Đại nói xong, lại muốn nói rồi lại thôi.
Lão giả đạo bào cười tủm tỉm nói: "Ngươi muốn mượn kiện pháp bảo kia hay là ngũ đại Thánh quả? Thánh quả có ma khí quá nặng nên nhất định phải tiêu hủy, về phần kiện pháp bảo kia, ngay cả tà ma Linh Chiếu cảnh đều không đụng được, ngươi càng không có tư cách."
Dương Đại cười nói: "Sao như thế chứ, chỉ là ta lo lắng Khuê La chạy mất."
Lão giả đạo bào nói một cách mây trôi nước chảy: "Gã chạy không thoát, từ khi vừa mới bắt đầu thì gã đã chạy không được, cho nên gã mới bí quá hoá liều dung hợp ngũ đại Thánh quả, từ đầu đến cuối gã đều không rõ chính mình đối mặt với quái vật khổng lồ như thế nào."
Dương Đại im lặng.
Ra vẻ quá nha.
Nhưng mà ta thích.
Lưng tựa núi lớn, làm sao có thể không cần?
Dương Đại chắp tay hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối."
Cơ hội kết giao tốt như vậy, làm sao có thể không làm quen một phen.
Lão giả đạo bào vuốt râu cười nói: "Ngươi có thể xưng ta là Chấp Niệm trưởng lão."
Chấp Niệm trưởng lão sao?
Một cái tên thật hiếm gặp.
Dương Đại nói: "Chấp Niệm trưởng lão. . . Đạo hiệu của tiền bối thật sự là thâm sâu khó lường, rất có phong thái cao nhân đắc đạo. . ."
Hai người trò chuyện, Chấp Niệm trưởng lão cũng không tỏ vẻ cao ngạo, về phần các âm chúng thì lặng lẽ đứng ở một bên.
Sau nửa canh giờ.
Ba vị trưởng lão Thập Phương giáo trở về, rơi trên bệ đá, đại hán khôi ngô ném thi thể Khuê La trên vai y xuống trước mặt Dương Đại, cười nói: "Tiểu tử, ngươi không phải thích hút hồn hay sao, tặng cho ngươi rồi, sau khi tiến vào nội môn thì bái ta làm thầy nhé?"
Dương Đại vui mừng, cố gắng kiềm chế, hắn ôm quyền nói: "Tiền bối, ta. . ."
"Hừ, không cần cân nhắc ân tình về thi thể này, đây là do giáo chủ đích thân lên tiếng lưu lại cho ngươi, về phần bái sư, chờ ngươi vào nội môn lại suy nghĩ thật kỹ." Thành Thanh Thiên cắt ngang lời Dương Đại nói.
Dương Đại bừng tỉnh đại ngộ, đối với vị giáo chủ Thập Phương giáo cao cao tại thượng kia sinh ra một tia hảo cảm.
Không ngờ giáo chủ Thập Phương giáo lại chú ý tới hắn.
Chẳng lẽ nhân vật lớn phía sau nữ tử tóc trắng chính là giáo chủ?
Nguyên lai ta được giáo chủ coi trọng, thảo nào thần bí đến như vậy, điều này nếu như bị truyền ra, sẽ lộ ra việc giáo chủ thiên vị.
Dương Đại đã bắt đầu bổ não cảnh tượng mình bái sư giáo chủ Thập Phương giáo.
Ba vị trưởng lão không có nhiều lời, nhanh chóng bay vào trong gương đồng.
Trên bệ đá chỉ còn lại Dương Đại, Chấp Niệm trưởng lão cùng với các âm chúng.
Chấp Niệm trưởng lão mở miệng nói: "Bây giờ ngươi liền hút hồn của gã đi, ta còn có thể giúp ngươi lược trận."
Trong lòng Dương Đại vẫn là có chút bận tâm, nhưng suy nghĩ một chút, đối phương không cần thiết, nếu như hắn đã chết thì ba vị trưởng lão khác đều sẽ hoài nghi Chấp Niệm trưởng lão, trừ phi bốn vị trưởng lão này cùng thông đồng.
Lấy tu vi của Chấp Niệm trưởng lão thì cần gì lén tập kích?
Dương Đại đi đến trước thi thể của Khuê La, thi thể của tên này có kích thước khổng lồ giống như một tòa nhà cao tầng, thật là dọa người.
Hắn giơ tay lên bắt đầu hút hồn.
Chấp Niệm trưởng lão lặng lẽ nhìn, không có quấy rầy.
Rất nhanh, Dương Đại bắt được hồn phách của Khuê La, một cảm giác đau đớn thật lâu không có cảm nhận được từ trong đầu truyền đến.
Đau quá!
Cảm giác đau nhức trước đó chưa từng có!
Dương Đại có chút chịu không được, nhưng lại không muốn bỏ qua, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Thời gian dần trôi qua, hồn phách của Khuê La từ trong thi thể bị hút ra.
Dị thường cồng kềnh!
Đây là Linh Chiếu cảnh sao?
Dương Đại hết sức chăm chú.
Cảm giác đầu đau muốn nứt khiến cho hắn đã quên kiêng kị tình huống chung quanh.
Thất khiếu của hắn bắt đầu chảy máu.
Chấp Niệm trưởng lão nhíu mày, nhưng lão cũng không có ngăn cản, bởi vì Dương Đại còn chưa dừng lại.
Không biết trôi qua bao lâu, Dương Đại có cảm giác thời gian từng giây trôi qua dài giống như một năm, vô cùng dày vò, lúc này sau khi hồn phách của Khuê La đã bị hắn hấp thu hoàn toàn, hắn vừa thở dài một hơi, tiếp theo trước mắt tối sầm... mất đi ý thức.
. . .
Dương Đại lại mơ một giấc mộng, mơ thấy chính là quá khứ của Khuê La, bằng cách nào Khuê La từ tầng dưới chót của ma tộc mà bò lên. Giết chóc, tất cả đều là giết chóc, không có bất cứ tia sắc thái cảm tình nào khác, toàn bộ mộng cảnh chính là không ngừng giết chóc.
Đợi mộng tỉnh, Dương Đại đột nhiên mở mắt.
Hắn theo bản năng muốn ngồi xuống, kết quả đau đầu muốn chết, để cho hắn xém chút nữa lại bất tỉnh.
Hắn lại nằm thẳng xuống, cố gắng điều chỉnh trạng thái.
"Chủ nhân, không cần lo lắng đâu, chúng ta đã trở về."
Giọng nói của Lương Tử Tiêu truyền đến, làm Dương Đại hoàn toàn yên tâm lại.
Một mùi thơm ngát chui vào trong mũi của hắn, làm tinh thần hắn chấn động, ý thức chậm rãi thanh tỉnh.
Nhớ lại tình cảnh lúc trước trải qua, Dương Đại trong lòng cảm khái muôn phần.
Thập Phương giáo thật là mạnh mẽ.
Lúc đầu cho là mình phải đấu trí một trận cùng với Khuê La, nghĩ đến phải tử chiến, không ngờ Thập Phương giáo ra tay thì giải quyết nhẹ nhõm.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu Thập Phương giáo không xông vào, bỏ mặc Khuê La đồ sát đệ tử thì đó mới khôi hài, thẹn với danh tiếng của một đại giáo phái 1000 năm.
Dương Đại bắt đầu chờ mong sinh hoạt tiếp đến của phân thận đệ tử nội môn.
Có lẽ bí cảnh của nội môn càng mạnh hơn.
Một lát nữa trôi qua, đầu của Dương Đại không hề đau như vậy nữa, hắn mở to mắt rồi từ trên giường đặt chân xuống, hắn phát hiện mình cũng không phải đang ở tại căn nhà gỗ trên đỉnh núi của mình, căn phòng này khá là cổ kính, tựa như gia đình cổ đại giàu có, còn có các loại vật phẩm trang sức bằng đồ sứ.
Đám người Lương Tử Tiêu và Từ Siêu Nhân đứng bên giường, về phần Bà Nạp, Phu Hình, Địa Linh Giao Long thì đang ở ngoài cửa, hắn có thể cảm giác được.
"Đây là địa phương nào?" Dương Đại dò hỏi.
Lương Tử Tiêu đang muốn trả lời, một thanh âm lành lạnh bay tới: "Đây là tiểu viện của ta, tạm thời tạo điều kiện cho ngươi nghỉ ngơi."
Các âm chúng tránh ra, nữ tử tóc trắng lúc trước mang Dương Đại vào Thập Phương giáo đi tới, nàng vẫn đeo mặt nạ như trước, thần bí mà xinh đẹp.
Dương Đại vội vàng đứng dậy, muốn hành lễ nhưng bị nữ tử tóc trắng giơ tay lên ngăn lại.
"Không cần lộn xộn, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi trong đây, chờ ngươi nghỉ ngơi xong rồi, ta lại dẫn ngươi đi chọn Động Thiên Phúc Địa của ngươi, thẻ bài thân phận của ngươi đã được đổi mới, sư phụ của ta đối với ngươi rất hài lòng, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi nguyện ý sao?" Nữ tử tóc trắng mở miệng nói.
Dương Đại lập tức nói: "Ta có thể vào Thập Phương giáo, là do tiền bối ngươi dẫn dắt, sau khi nhập giáo, ngươi và sư phụ ngươi càng chiếu cố đối với ta, tất nhiên ta sẽ không cự tuyệt, xin hỏi, sư phụ chúng ta là ai?"
Nữ tử tóc trắng nói: "Ngươi đã từng gặp qua y, chờ sau khi thương thế của ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp y, sư phụ sẽ chuyển giao quà nhập môn cho ngươi."
Dương Đại gật đầu.
Nữ tử tóc trắng nói theo: "Có bất kỳ nhu cầu gì cũng có thể tìm ta, ta sẽ ngụ ở phòng cách vách."
Nàng quay người chuẩn bị rời đi.
Dương Đại liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi họ tên của sư tỷ?"
Nữ tử tóc trắng không có dừng lại, chỉ để lại ba chữ: "Phương Thanh Nghê."
Dương Đại lặng lẽ ghi nhớ.
Đợi phương Thanh Nghê đi ra khỏi cửa phòng, hắn lại nằm thẳng xuống.
Hắn đột nhiên phát hiện tu vi của mình đạt đến Tâm Toàn cảnh tầng bảy.
Cảm tạ Khuê La đại lão!
Dương Đại cảm khái trong lòng, quả nhiên, hấp thu cao thủ mới có khả năng trở nên mạnh hơn.
Sau nửa canh giờ, Dương Đại đi ra khỏi cửa phòng, nơi này là một đỉnh núi, chung quanh có mấy cây gốc cây già và phòng ốc, bên ngoài đỉnh núi là tầng tầng biển mây, giống như tiên cảnh.
Dương Đại bất chấp không quan tâm đến phong cảnh, bây giờ không phải lúc ngắm cảnh, hắn thu tất cả âm chúng chung quanh vào không gian linh hồn, tiếp đó rời khỏi Thâm Vực.
Trở lại trong phòng ở thực tế, Dương Đại mở to mắt, xém chút nữa hù chết, chỉ thấy trong phòng khách tất cả đều là người, rất đông!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất