Hồn Chủ

Chương 85: Man Hoang

Chương 85: Man Hoang


"Lão ca thăng chức là chuyện nhất định rồi, không có ta thì lão ca ngươi cũng có thể thăng chức, ngươi đã vì hành tỉnh Hán Tây làm bao nhiêu sự tình, trong lòng dân chúng đều có ngươi. . ."
Dương Đại nịnh Hồ Lợi một tràng, Hồ Lợi nghe được cảm thấy rất vui vẻ, tuy rằng y biết rõ Dương Đại chỉ đang nể mặt y mà thôi, nhưng dù sao vẫn rất sảng khoái.
Y thích nhất điểm này của Dương Đại, không có được sủng mà sinh kiêu, không có đắc thế khinh người, nhìn cái tên Mạnh Đại Đế kia đi, đã bay lên tới đâu rồi, nghe nói ở cơ quan tình báo chỗ gã đã hoàn toàn coi gã như ông nội mà cung phụng.
Hồ Lợi cười nói: "Phía trên tạm thời không ban thưởng gì cho ngươi, bởi vì không biết ngươi còn cần gì, ngươi có bất kỳ yêu cầu có thể đề ra cho ta. Bất kể ta có đi đến chỗ nào, về sau chỉ cần một cú điện thoại của ngươi là ta lập tức giúp ngươi làm, mặt khác cơ quan tình báo đã phá lệ tăng quyền hạn chức vị của ngươi lên tới biệt cấp cục trưởng hành tỉnh, nói cách khác về sau ngươi có thể hiệu lệnh cả cái trụ sở này. Đương nhiên, ta hy vọng khi ngươi rãnh rỗi tận lực không nên ra lệnh, để tránh chậm trễ căn cứ làm nhiệm vụ."
Dương Đại cười nói: "Là ta, ngươi vẫn chưa yên tâm hay sao?"
Bây giờ Dương Đại đã là Linh Chiếu cảnh, thả ra toàn bộ âm chúng, trực tiếp trở thành một nhánh lực lượng bộ đội siêu phàm, trong hiện thực tốt nhất là không có ai tìm hắn gây phiền phức, nếu không người xui xẻo chỉ có thể là đối phương.
Sở dĩ hắn ở lại cơ quan tình báo này, ngoại trừ không có người quấy rầy ra thì nơi đây còn nắm giữ toàn bộ tình báo của hành tỉnh Hán Tây, nếu thật là có người sau lưng chuẩn bị đối phó hắn, ngược lại nếu hắn ở trong nhà cái gì cũng không biết, còn ở bên trong đây thì hắn đêu có quan hệ tốt với mỗi một vị binh sĩ và nhân viên công tác, nếu xuất hiện sự tình bất lợi đối với mình thì hắn càng có khả năng nhận được tin tức sớm, mặc dù chỉ là khả năng nhưng tổng so với không có khả năng luôn tốt hơn.
Dương Đại không thể nào dùng phần lớn thời gian ở lại thực tế, hắn muốn không ngừng trở nên mạnh mẽ càng nhanh càng tốt, chỉ cần hắn đủ mạnh thì không ai dám trêu chọc người nhà của hắn. Đương nhiên, trên thế giới căn bản không có sự tình gì tuyệt đối, hắn chỉ có thể lựa chọn con đường mà mình nắm chắc hơn.
Dương Đại và Hồ Lợi trò chuyện hồi lâu, lần này Hồ Lợi không cùng hắn uống rượu, đoán chừng là do linh tửu tồn kho không đủ.
Sau khi Hồ Lợi rời đi, Dương Đại gọi điện thoại cho Trương Triển Vân, vị phó cục trưởng tổng cục cơ quan tình báo này có địa vị cực cao bên trong Thập Phương giáo, gần với trưởng lão và cũng là người hiểu biết sâu nhất về Thập Phương giáo.
Quả nhiên Trương Triển Vân đang ở trong hiện thực, rất nhanh hắn liền gọi điện được.
Trương Triển Vân rõ ràng là bởi vì hắn đột phá Linh Chiếu cảnh mới offline, trong cuộc gọi khen ngợi Dương Đại các thứ, mặc dù y đang kiềm chế nhưng Dương Đại vẫn nghe ra được.
Khách sáo một phen, Dương Đại vào vấn đề chính.
"Sư huynh, ngươi có hiểu rõ về sư phụ Thành Thanh Thiên của ta hay không?" Dương Đại hỏi.
Hắn nhất định phải hiểu rõ một chút, so với Thập Phương giáo thì cơ quan tình báo thân thiết hơn với hắn, Trương Triển Vân còn đưa cho hắn nhiều chỗ tốt như vậy sẽ không thể nào đâm sau lưng hắn, nói như vậy tất cả những gì Trương Triển Vân đã trả giá đều trở nên ngu xuẩn, không có bất kỳ tiền lời nào.
Trương Triển Vân cười nói: "Có chứ, Tiểu Dương, thoạt nhìn ngươi không giống như là vừa tốt nghiệp trung học, về Thành Thanh Thiên thì quả thật đặc thù trong các vị trưởng lão, y đã từng xém chút nữa trở thành chưởng giáo, cho nên thực lực của y phải cao hơn các trường lão khác, hơn nữa không chỉ là cao nửa lần hay một lần, pháp bảo bên trong bí cảnh khảo hạch các trường lão khác cũng không có cách nào lấy được, vẫn là y ra tay hàng phục mới được, nghe nói đã đưa cho ngươi."
"Sư huynh, làm sao ngươi biết được việc này?"
"Ha ha, chính là y đó, y cố ý nói ra, nếu ngươi gặp chuyện không may, ai giữ Thiên Âm Xích Hạnh Kỳ thì người đó là hung thủ."
"Thì ra là thế, nói như vậy sư phụ ta cũng không tệ phải không?"
"Cũng không thể nói như vậy, y đối với đồ đệ rất tốt, lúc trước y có hai vị đồ đệ, đại đồ đệ chết ở bên ngoài nên bởi vậy mà y đã giết cả một giáo của người ta, đến bây giờ vẫn là cấm kỵ không thể nhắc tới bên trong Thập Phương giáo. Y đối với nhị đồ đệ Phương Thanh Nghê cũng rất không tệ, dù là các trưởng lão đều đối với Phương Thanh Nghê thêm phần khách khí, đương nhiên đối với những người khác thì sư phụ ngươi đúng là rất không lưu tình, chớ nhìn mặt ngoài y cười cười, nhưng nói trở mặt liền trở mặt."
Trương Triển Vân cảm khái nói, cũng làm cho Dương Đại đối với Thành Thanh Thiên có ấn tượng sâu hơn.
Dương Đại lại nói ra nhiệm vụ của mình, để cho Trương Triển Vân phân tích một chút.
Trương Triển Vân ý vị thâm trường nói: "Tiểu Dương, ngươi cũng không phải là một đứa trẻ nữa rồi, nên ra tay thì cứ xuống tay đi, không cần có áp lực, lập trường mới là quan trọng nhất. Sách sử xưa nay mênh mông, những vị nhân vật anh hùng kia ai mà không phải giẫm từng chồng bạch cốt mà đi lên chứ, Thâm Vực và thực tế là hai chuyện khác nhau, ngươi xuất lực vì Thập Phương giáo cũng là trở nên mạnh mẽ vì bản thân, vì bảo vệ quốc gia, yêu cầu của chúng ta đối với của ngươi là trong lòng có quốc gia là được, trước mắt chúng ta đối với ngươi rất hài lòng, ngươi có tư chất như vậy nhưng không có làm xằng bậy trong hiện thực, đây cũng là nguyên nhân quốc gia cố hết sức bồi dưỡng ngươi, phải tiếp tục giữ vững cho tốt."
Nghe vậy Dương Đại yên tâm, chứng tỏ chuyện này không có hố, đúng là thái độ của Thập Phương giáo.
Mặt khác hắn cũng nắm rõ tiêu chuẩn của phía trên đối với hắn, về sau hành động càng thêm tự tại.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, sau khi cắt đứt cuộc gọi thì Dương Đại tiếp tục lên mạng.
. . .
Ba ngày sau.
Dương Đại ra khỏi động phủ, bên hông hắn giắt Duyên Quang kiếm, phía sau lưng lại đeo thêm một cây gậy dài đỏ thẫm, hắn đi đến rìa vực đá rồi ngự kiếm phi hành về phía cửa ra của Thập Phương giáo.
Thập Phương giáo cũng không phải ở trong ranh giới của Đại Hạ, Thập Phương giáo nằm ở Man Hoang bị rất nhiều Vương triều vây quanh, trong đó bao gồm Đại Hạ, Đại Lương, Đại Ngụy.
Từ Thập Phương giáo đi đến Đại Lương, so với từ Đại Hạ còn gần hơn.
Một đường vô sự, Dương Đại đi đến lối ra vào, nơi này là một mảnh núi cao, trên đỉnh núi có một loạt trận pháp truyền tống tựa như Thiên Môn, có đệ tử ra ngoài cũng có đệ tử đi vào, không cần giao nạp linh thạch có thể trực tiếp ra vào, nhưng mà mỗi một tòa trận pháp truyền tống bên cạnh đều có đệ tử đang chờ đợi.
Dương Đại tùy tiện chọn một tòa trận pháp truyền tống ra ngoài, quét thẻ bài chứng minh thân phận một cái, trận pháp truyền tống trực tiếp khởi động.
Lần nữa mở mắt, hắn đã đi đến một mảnh rừng.
Hắn từ trận pháp truyền tống đi xuống, triệu hoán Lương Tử Tiêu, Từ Siêu Nhân, Bao Giải các loại âm chúng nòng cốt đi ra, cái gọi là âm chúng nòng cốt là một nhóm người có quan hệ tốt, mà không phải là phân chia theo thực lực.
Khuê La và Tham La tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tính cách không hợp với Dương Đại, triệu hoán đi ra còn rất dễ làm người ta chú ý.
"Rốt cuộc cũng sắp mạo hiểm sao? Ta rất chờ mong đó!" Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn cười nói.
Trình Ngạ Quỷ cười nói: "Ngươi tìm cơ duyên đến bây giờ có thành công lần nào sao?"
Liễu Tuấn Kiệt vừa nghe, lập tức héo.
Dương Đại đang chuẩn bị triệu hoán Địa Linh Giao Long, trận pháp truyền tống đằng sau lần nữa lại sáng lên.
Chỉ thấy một nữ đệ tử đi ra, Dương Đại lập tức dừng lại chờ nữ đệ tử rời đi.
Nữ đệ tử cảnh giác nhìn hắn một cái, nhanh chóng bay đi.
Dương Đại nở nụ cười, xem ra không chỉ là hắn đề phòng các đệ tử khác, các đệ tử khác cũng là như thế.
Hắn triệu hồi ra Địa Linh Giao Long, bắt đầu lên đường.
Đại Ngụy rất xa, đi được một đoạn thời gian thì hắn để tất cả các âm chúng vào bên trong Thiên Âm Xích Hạnh Kỳ, rất nhanh sau lưng của hắn xuất hiện gió lốc, đó là biểu hiện của việc linh khí chui vào Thiên Âm Xích Hạnh Kỳ, chợt nhìn tựa như Địa Linh Giao Long tung phong bay về phía trước.
Bao Giải biết rõ Đại Ngụy ở tại phương hướng nào, cho nên do y tới chỉ đường, những âm chúng khác lại nói chuyện về tu tiên giới của Đại Ngụy.
500 năm trước, Đại Ngụy chính là so với Đại Lương và Đại Hạ đều mạnh, hiện tại dù đã suy sụp nhưng khu vực của Đại Ngụy cũng không nhỏ bao nhiêu so với Đại Hạ.
Dương Đại vừa nghe vừa thưởng thức phong cảnh Man Hoang, nơi đây thế núi không tính là dốc thẳng đứng nhưng cây cối cực kỳ cao lớn, đám yêu thú chỗ này cũng khổng lồ giống vậy, thậm chí hắn thấy một con rùa khổng lồ cao mấy trăm thước nằm rạp xuống trong rừng, Địa Linh Giao Long sợ tới mức vội vàng lách qua.
"Đạo hữu phía trước, xin chờ một chút!"
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Dương Đại còn chưa quay người liền lộ ra vẻ chờ mong.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất