Chương 15
“Anh xem, thành phố A thật nhộn nhịp. Anh không biết lúc tôi ở nước ngoài, ngày nào cũng đối mặt với đủ loại người da trắng, nói năng thì líu ríu, còn có cả giọng địa phương. Đồ ăn của họ thì dở kinh khủng. Anh không biết đâu, hồi đó tôi…”
“Uyển Uyển, nếu buồn, cô có thể khóc ra.”
“Tôi không buồn mà. Đây đâu phải lần đầu tôi biết bản chất của họ. Tôi mạnh mẽ lắm rồi.”
Hà Mộ Nghiên không nói gì.
Như một màn ảo thuật kỳ lạ, anh lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đặt vào tay tôi. Lập tức, nước mắt tôi tuôn trào như vỡ đê.
Tôi không kìm được, òa khóc trong vòng tay anh, nức nở không ngừng.
“Hà Mộ Nghiên, tôi thật sự chẳng ai yêu thương sao?”
“Nhiều người yêu thương cô mà. Tư Tư và những người khác. Và tôi nữa.”
Giọng anh dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, trấn an tôi.
“Anh biết không? Thật ra khi ở nước ngoài, tôi nhớ thành phố A lắm. Nhưng không phải vì nhớ nhà. Tôi không có nhà. Tôi thậm chí từng nghĩ sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Thành phố A mang lại cho tôi quá nhiều ký ức đau buồn.
Nhưng tôi buộc phải trở về. Tôi phải lấy lại những gì thuộc về mẹ tôi.
Tập đoàn Lâm thị vốn dĩ phải mang họ Thư. Tôi phải khiến bọn họ trả giá.
Kết quả là ngay ngày đầu tiên tôi trở về, bố tôi đã thông báo về cuộc hôn nhân thương mại kia.
“Về sau, cô có tôi, có ngôi nhà của chúng ta. Nếu cô thích, chúng ta có thể nuôi một chú chó nhỏ. Hoặc một con mèo cũng được. Cô thích mèo Ragdoll hay…”
Tôi bất ngờ hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Cảm giác mềm mại, ngọt ngào.
Đôi mắt của Hà Mộ Nghiên mở to, đầy kinh ngạc.
Tôi không biết hôn, chỉ đơn giản là áp môi vào môi anh, không làm gì thêm.
Ba giây sau, khi tôi định rời ra, Hà Mộ Nghiên đột nhiên giữ lấy đầu tôi, xoay chuyển tình thế, chủ động làm sâu thêm nụ hôn.
Chúng tôi chỉ dừng lại khi cả hai đều không thể thở nổi.