Chương 16
Khi về đến nhà, đã là 11 giờ đêm. Hà Mộ Nghiên nấu một bát canh giải rượu cho tôi.
“Nhớ uống xong hãy ngủ, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu.”
Anh đặt bát canh lên tủ đầu giường, quay người định rời đi, nhưng tôi đã kéo anh lại và đẩy ngã xuống giường.
Mặt anh đỏ bừng nhưng vẫn cố đẩy tôi ra:
“Uyển Uyển, cô say rồi.”
Giọng nói trầm thấp, như đang cố kìm nén cảm xúc.
Tôi cầm bát canh lên uống hết sạch, sau đó đưa ra trước mặt anh:
“Tôi không say, dù có say thì giờ cũng tỉnh rồi.”
Tôi đưa tay luồn vào trong áo sơ mi trắng của anh, chạm vào làn da nóng rực. Hà Mộ Nghiên thở gấp, cố hít một hơi sâu rồi giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi.
“Uyển Uyển, cô đừng hối hận.”
“Tôi không hối hận. Hà Mộ Nghiên, chúng ta thử hẹn hò thật đi.”
Đáp lại tôi là một nụ hôn cuồng nhiệt hơn, cùng với những bộ quần áo rơi rụng đầy trên sàn.
…