Chương 17
Tôi hối hận rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hà Mộ Nghiên đã không còn bên cạnh. Ga giường đã được thay mới, quần áo của tôi cũng được thay sạch sẽ.
Tôi định bước xuống giường, nhưng chân mềm nhũn liền ngã quỵ xuống sàn. Đúng lúc đó, Hà Mộ Nghiên bước vào.
Anh vội chạy lại, đỡ lấy tôi.
“Em cứ nghỉ ngơi đi.”
“Hà! Mộ! Nghiên!”
Đối diện ánh mắt oán trách của tôi, khóe môi Hà Mộ Nghiên không giấu nổi nụ cười.
“Chính em nói là không hối hận.”
“Nhưng sau đó tôi hối hận rồi, anh cũng không tha cho tôi!”
“Bạn Thư Uyển, có ai đang giữa đường lại đổi ý không?”
Tôi lười cãi nhau với anh.
Sau bữa trưa, tôi và Hà Mộ Nghiên cuộn tròn trên sofa. Tôi xem phim truyền hình, anh thì lật xem tạp chí tài chính.
“Anh thích đọc cái này à?”
“Ừ. Anh học chuyên ngành kinh tế hồi đại học.”
“Thế sao sau này lại nghĩ đến việc làm bảo vệ?”
“Làm bảo vệ kiếm được nhiều hơn.”
Đúng là một lý do khiến người ta không thể phản bác.
“Không lẽ em đang chê anh làm bảo vệ?”
“Tôi không có mà.”
Hà Mộ Nghiên bỏ tạp chí xuống, lao tới ôm lấy tôi. Ánh mắt anh lúc này không khác gì tối qua, tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.
Là Tư Tư gọi.
Tôi vội vàng đẩy Hà Mộ Nghiên ra, ngồi thẳng dậy nghe máy.
Giọng nói phấn khích của Tư Tư vang lên từ đầu dây bên kia:
“Uyển Uyển, mau thay mặt mình cảm ơn ông xã của cậu!”
“Hả? Ông xã mình?!”
Tôi quay sang nhìn Hà Mộ Nghiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Anh lại làm gì nữa đây?
Tư Tư tiếp tục:
“Vừa nãy thôi, tập đoàn Bùi thị đã giao dự án ở phía nam thành phố cho nhà mình rồi!”
“Thật á?!”
Dự án phía nam là miếng mồi béo bở, biết bao người tranh giành. Bố tôi cũng tham gia, còn ngấm ngầm gửi quà cáp để tạo mối quan hệ với tập đoàn Bùi thị nhằm giành lấy dự án này.
Vậy mà giờ đây lại rơi vào tay nhà Tư Tư.
Nếu ông ta biết tin, chắc tức đến nhồi máu cơ tim!
Tôi không nhịn được, bật cười.