Chương 20
Sáng hôm sau, tôi và Hà Mộ Nghiên đứng dưới tòa nhà tập đoàn Bùi Thị.
Còn chưa bước vào, lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi. Hà Mộ Nghiên nắm lấy tay tôi, trấn an:
“Không sao đâu, có anh ở đây mà.”
“Hà Mộ Nghiên, tôi nói trước nhé. Nếu lát nữa bọn họ thực sự ra tay đánh người, anh nhìn mắt tôi ra hiệu rồi chúng ta chạy ngay.”
Đánh không lại, nhưng chạy thì chắc không thua.
Tôi trưng ra vẻ mặt như chuẩn bị ra chiến trường.
Hà Mộ Nghiên phì cười:
“Em tin anh đi, họ không dám bắt nạt em đâu.”
Vì đã có hẹn trước, chúng tôi nhanh chóng được dẫn đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của Bùi Tri Nguyên.
Dọc đường, luôn có người cúi đầu chào chúng tôi.
“Tổng giám đốc các anh không ở đây sao?”
Trợ lý của Bùi Tri Nguyên cắn môi, như đang suy nghĩ điều gì, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
“Tổng giám đốc nói, khi cô Thư đến, cứ để cô trực tiếp vào phòng chờ anh ấy.”
Tôi đẩy cửa bước vào, quả nhiên chẳng có ai.
Ngồi trên sofa một bên, tôi nhìn quanh.
Phong cách thiết kế lạnh lùng, đúng kiểu của một tổng tài bá đạo như trong tưởng tượng.
Nhưng chờ đến 5 phút, Bùi Tri Nguyên vẫn không xuất hiện.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Anh nói xem, Bùi Tri Nguyên đã đi đâu rồi?”
“Anh ấy chẳng đi đâu cả, đang ở đây thôi.”
Nghe vậy, tôi nhìn quanh lần nữa. Trong văn phòng rộng lớn này, rõ ràng chỉ có tôi và Hà Mộ Nghiên.
“Tên này, lại dọa tôi rồi!”
Tôi vừa nói xong, cửa phòng lại mở ra.
Là người trợ lý ban nãy. Anh ta cầm theo một chồng tài liệu bước vào:
“Tổng giám đốc, đây là toàn bộ tài liệu hợp tác với tập đoàn Lâm thị mà anh yêu cầu.”
Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?
Chẳng lẽ Bùi Tri Nguyên biến thành… không khí rồi?
Khi tôi còn đang nghi ngờ, người đứng bên cạnh tôi – Hà Mộ Nghiên – đáp lời:
“Ừ, cứ để trên bàn. Đóng cửa lại, đừng để ai vào.”
“Dạ, được.”