Chương 21
Khi trợ lý rời đi, tôi vẫn mở to mắt nhìn anh ta.
“Tổng… tổng giám đốc Bùi? Là tổng giám đốc Bùi nào?”
“Tất nhiên là tên già họ Bùi mà em đã đào hôn đấy.”
Tôi đờ người, nhìn chằm chằm người trước mặt, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Theo bản năng, tôi định bỏ chạy nhưng bị anh ta ôm ngang lưng, ném thẳng lên sofa.
“Hà Mộ Nghiên… không đúng, Bùi Tri Nguyên!”
“Ừ. Hà Mộ Nghiên là tên mẹ anh đặt, chỉ là biệt danh thôi.”
“Không phải, anh bị bệnh hả? Anh có vấn đề tâm lý đúng không? Ai lại giả làm bảo vệ để gài bẫy thế này?”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta – con cáo già này!
Bị tôi mắng như vậy, nhưng trên mặt Bùi Tri Nguyên không hề có chút giận dữ nào.
“Khi đó, ai là người chủ động bắt chuyện với anh, muốn kết hôn với anh trước?”
“Bùi Tri Nguyên, anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Bùi Tri Nguyên, anh vô liêm sỉ! Tôi muốn ly hôn, ngay lập tức! Anh lừa dối tôi. Anh lớn tuổi như vậy còn đi lừa một cô gái vừa tốt nghiệp như tôi. Anh thiếu tiền đến mức phải lừa tiền bao nuôi của tôi à? Trả lại tiền đây!”
Tôi đưa tay ra.
Bùi Tri Nguyên đặt một chồng thẻ đen không giới hạn vào tay tôi.
“Đây, tất cả đều không giới hạn.”
“Bùi Tri Nguyên, anh đừng tưởng dùng tiền có thể mua chuộc tôi. Tôi không phải loại người đó.”
Anh cúi xuống, đặt tay tôi lên ngực anh:
“Vậy dùng thân thể để mua chuộc được không?”
Chết tiệt!
“Ai đồn anh lạnh lùng, không gần phụ nữ thế?”
“Không hoàn toàn là tin đồn. Anh chỉ thích một cô gái, rất thích. Lần đầu gặp cô ấy, cô ấy mới bốn tuổi.”
Anh đưa tay ra ước lượng:
“Khi đó, cô ấy chỉ cao đến thắt lưng anh thôi. Hôm đó là đám tang của mẹ cô ấy. Không ai chăm sóc cô ấy. Cô ấy ôm búp bê đứng một góc, không khóc, không quấy. Cô ấy đưa cho anh một viên kẹo, em biết cô ấy nói gì không?”
Tôi im lặng lắng nghe anh tiếp tục kể.
“‘Anh ơi, anh ăn kẹo của em rồi thì phải bảo vệ em nhé.’ Ai đời dùng một viên kẹo để mua chuộc người khác chứ? Nhưng anh thực sự đã bị mua chuộc.”
Anh ôm lấy tôi, giọng khẽ run:
“Nhà họ Bùi và nhà ông ngoại em là bạn thân. Khi biết tin mẹ em qua đời và bố em lấy vợ mới, bố mẹ anh từng muốn đón em về nhà họ Bùi nhưng bố em nhất quyết không đồng ý. Chúng ta nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ai ngờ… Uyển Uyển, xin lỗi em.”
“Sau này, anh đề nghị liên hôn với nhà em. Nhưng em rất phản đối. Anh hiểu. Em không thích anh, vậy anh sẽ thay đổi để em thích anh.”
“Thư Uyển, anh thực sự không cố ý lừa dối em. Em có thể đừng ghét bỏ anh không?”
Giọng nói của Bùi Tri Nguyên nghẹn ngào, đôi mắt anh đã đỏ hoe.
Tôi vươn tay ôm lấy anh.