Chương 106: Phục Hy và Côn Bằng
Yêu Đình chiếm ba mươi ba tầng trời, trong đó tầng trời thứ nhất là Thao Thiên Hải Giới. Nước biển đen kịt cuộn trào dữ dội, vỗ lên vách đá ven bờ làm bọt trắng bắn lên tung tóe.
Trên một vách đá cao chót vót, một nam tử trung niên nho nhã đang đánh đàn, tiếng đàn trong trẻo vang vọng khắp thiên địa, cho dù biển cả gầm thét ầm ầm cũng không thể át đi tiếng đàn.
Ầo! Biển lớn nổ tung, nước biển vô tận dâng lên tạo thành một đôi cánh khổng lồ từ nước biển. Đôi cánh nước màu xanh lam che khuất bầu trời, đẹp lộng lẫy.
Một con chim màu xanh lam ngoi từ trong nước biển lên. Con chim vừa to vừa trong suốt nhìn người trẻ tuổi nho nhã trên vách đá, trong đôi mắt lóe lên vẻ cơ trí.
Tang... Một tiếng đàn quẩn quanh trên cửu tiêu, mãi lâu sau mới yên tĩnh trở lại, tiếng đàn đã dừng.
Con chim tạo thành từ nước biển lên tiếng: "Phục Hy Đại Thánh, ngươi thường xuyên đến đây đánh đàn cho ta, ta không biết phải báo đáp ngươi như thế nào."
Phục Hy ngồi xếp bằng trên đỉnh núi nhìn con chim phía đối diện, vừa cười vừa nói: "Đời người có được một tri kỷ như Côn Bằng đạo hữu là một chuyện may mắn, sao lại nói đến báo đáp?"
Con chim khổng lồ rướn người nhìn xuống Phục Hy bên dưới. Nó ủ rũ thở dài rồi cảm khái: "Hồng hoang làm gì có tri kỷ?"
Phục Hy đặt hai tay trên dây đàn, ngẩng đầu nở nụ cười: "Côn Bằng đạo hữu, lẽ nào ngươi không thích ta?"
"Ha ha, thích chứ, đương nhiên là ta thích! Nếu Phục Hy đạo hữu đã gọi ta một tiếng "tri kỷ", vậy ngươi có thể tha cho ta một mạng không?"
Phục Hy nhướng mày, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Côn Bằng đạo hữu, ngươi có ý gì?"
"Ta là yêu sư, hôm qua ta đi Thang Cốc dạy Kim Ô thái tử nhưng trên đường đến Thang Cốc ta phát hiện ra sóng thời không, hơn nữa còn có một tia khí tức của đạo hữu lưu lại. Đạo hữu có thể giải thích đôi chút không?"
Sắc mặt Phục Hy không thay đổi, hắn mỉm cười nói: "Vậy thì sao? Đâu thể khẳng định là ta đã từng đi Thang Cốc!"
Ào! Thủy điểu khổng lồ tan biến, hóa thành nước biển mênh mông ào ào rơi xuống biển khơi sâu thẳm, sóng biến ngập trời cuộn trào, dường như thiên địa đang rung chuyển.
Một thân ảnh mặc hắc y lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Phục Hy. Phục Hy khẽ gảy ngón tay, tinh... tiếng đàn thánh thót vang lên.
Thân ảnh hắc y lập tức chấn động dữ dội tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Phục Hy khen ngợi: "Côn Bằng đạo hữu giỏi tu hành, ta cũng thua kém..."
Bịch! Côn Bằng quỳ một chân trên đất, ôm quyền cúi đầu cầu xin: "Xin đạo hữu tha mạng!"
Phục Hy vội vàng đứng dậy, khom lưng đỡ Côn Bằng lên. Hắn nói: "Đạo hữu mau mau đứng dậy đi! Ngươi cần gì phải làm vậy?"
Côn Bằng thuận thế đứng lên, đau khổ cất lời: "Ta vốn là một con cá lớn ở Bắc Hải, khát vọng thiên không phù diêu hóa thành Bằng Điểu nhưng bị Yêu Đình gây khó dễ, trở thành yêu sư. Hiện giờ Yêu Đình sắp diệt vong, mong đạo hữu nương tay, trả tự do cho ta."
Phục Hy trầm ngâm chốc lát rồi nghiêm nghị nói: "Sao ngươi biết Yêu Đình sắp diệt vong?"
"Thánh Nhân đã ngấm ngầm mưu tính, sao Yêu Đình có thể tiếp tục tồn tại?" Côn Bằng nhìn Phục Hy bằng đôi mắt mong chờ: "Ta có thể giữ bí mật tuyệt đối, còn có thể trợ giúp ngươi, chỉ mong Thánh Nhân mở lời thả ta về."
"Ngươi nhận ra từ khi nào?"
"Trước giờ ta chưa từng tin ngươi sẽ gia nhập Yêu Đình. Thái Nhất Đế Tuấn lấy Yêu Đình làm tự hào, tự cao tự đại, cho rằng Thánh Nhân cần Yêu Đình nhưng ta không cho rằng đường đường là Thánh Nhân sẽ hạ mình cấu kết với Yêu tộc."
Phục Hy thở dài nói: "Quả nhiên không gạt được các ngươi, còn có ai phát hiện ra không?"
"Những người khác thì ta không dám chắc nhưng nhất định là lão già Bạch Trạch kia đã phát hiện, có điều hắn không dám nói ra, điểm mạnh của hắn là bo bo giữ mình."
Phục Hy bật cười một tiếng: "Ta cứ tưởng bản thân hành động đã đủ bí mật, nào ngờ đã bị các ngươi đoán được tất cả. Mà thôi, ngươi đã biết thì ta cho ngươi một lời khuyên, hãy cố gắng tránh xa cuộc chiến Vu Yêu."
Ánh mắt Côn Bằng lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết, hắn chắp tay khom lưng chín mươi độ, kích động hô: "Cảm ơn đạo hữu!"
Bên ngoài thế giới đột nhiên phát ra một đạo thần quang.
Côn Bằng vung tay giải trừ phong tỏa thế giới. Ngay sau đó, một thân ảnh bay xuống hóa thành một đại hán đen thùi lùi. Hắn là Phi Liêm Yêu Thánh trong thập nhị Yêu Thánh của Yêu tộc.
Phi Liêm Yêu Thánh cười ha hả nói: "Phục Hy Đại Thánh cũng ở đây à, vậy thì quá tốt, ta đỡ phải đi thêm một chuyến. Yêu Đế bệ hạ và Yêu Hoàng bệ hạ mở tiệc, mời Phục Hy Đại Thánh và Côn Bằng yêu sư đến dự tiệc."
Côn Bằng cười ha ha: "Hai vị bệ hạ mở tiệc, đương nhiên chúng ta phải đi. Phục Hy Đại Thánh, chúng ta đi thôi!"
Phục Hy gật đầu: "Được! Chúng ta cùng đi!"
Ba thân ánh chợt méo mó trong giây lát rồi biến mất.