Chương 107: Linh Châu Tử
Trong hoa viên trên bầu trời Oa Hoàng Thiên, sau khi ăn xong đệ tử tứ giáo bắt đầu luận đạo, ngươi ta tranh ta cãi vô cùng náo nhiệt.
Bạch Cẩm lặng lẽ đứng đậy, lén lút rời khỏi quảng trường náo nhiệt đi ra vườn hoa bên ngoài.
Cãi miệng không phải thế mạnh của hắn! Hắn thuần phác tựa như một bông hoa tuyết liên đơn thuần, không tham dự vào tranh chấp trên thế gian.
Hắn thầm cảm thán trong lòng, tay bưng một một chén rượu tự rót tự uống. Hắn vừa đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng vừa thưởng thức cảnh đẹp của hoa viên trên không. Không hổ là tạo vật của Thánh Nhân, ba bước một cảnh, đúng là thiên địa linh tú.
Ọ...
Ọ...
Từng tiếng kêu dồn dập vang lên.
Mặt Bạch Cẩm chợt biến sắc, là Quỳ Ngưu phải không? Hắn vội vàng rảo bước.
Hắn băng qua một khúc rẽ, không gian trước mắt bỗng trở nên rộng rãi, chỉ thấy Quỳ Ngưu bất lực nằm dưới một gốc cây cách đó không xa. Cả người nó bị một dải lụa đỏ trói chặt, miệng cũng bị dải lụa buộc thít lại, trong mắt trâu chất chứa nỗi sợ hãi và tủi nhục.
Bên cạnh nó là một tiểu thái hài mặc yếm đang cầm một cây bút trang điểm lên mặt Quỳ Ngưu. Hàng mày lá liễu mị nhãn như tơ, môi đỏ chót nhiệt tình như lửa, hai má hồng cực kỳ yêu diễm. Không ngờ một cây bút lại có thể vẽ được tất cả sắc màu trên thế gian.
Bạch Cẩm lập tức quát lên: "Dừng tay!" Sau đó hắn bước nhanh tới.
Đôi mắt Quỳ Ngưu chợt sáng ngời, nó kích động phát ra tiếng kêu "ọ ọ", cố gắng giãy giụa nhưng không thể động đậy tí nào.
Tiểu thí hài mặc yếm bắt đầu có hành động, hắn vội vàng xoay người, giấu cây bút ra sau lưng rồi bất mãn chất vấn: "Ngươi là ai?"
Bạch Cẩm nhìn đối phương và hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
Tiểu thí hài ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý nói: "Ta là Linh Châu Tử của Nữ Oa Cung! Ngươi là ai mà dám kêu to gọi nhỏ với ta? Muốn ăn đòn phải không?"
Bạch Cẩm nhìn Quỳ Ngưu rồi lại nhìn Linh Châu Tử, một ý nghĩ nảy ra trong đầu: tên hùng hài tử này thiếu dạy dỗ!
...
Trong Oa Hoàng Cung, chư vị Thánh Nhân cũng sôi nổi quan sát.
Thông Thiên bực bội lên tiếng: "Nữ Oa sư muội, phải chăng ngươi nên cho ta một lời giải thích?"
Nữ Oa mỉm cười đáp: "Chẳng phải Bạch Cẩm đã đi rồi sao? Chuyện của bọn hắn thì để bọn hắn tự xử lý."
Chuẩn Đề càng thêm hứng thú: "Ta rất tò mò Bạch Cẩm sẽ làm thế nào."
Chúng Thánh tiếp tục theo dõi tình hình phát triển ra sao.
...
Bạch Cẩm hít sâu một hơi, giơ ngón tay cái lên khích lệ: "Vẽ đẹp lắm!"
Hai mắt Linh Châu Tử lập tức sáng long lanh, hắn vui vẻ nói: "Có thật không?" Giọng điệu dương dương tự đắc: "Ta cũng cảm thấy mình vẽ rất đẹp nhưng Thải Phượng tỷ tỷ và Thanh Loan tỷ tỷ hoàn toàn không biết thưởng thức."
Bạch Cẩm đi đến gần Quỳ Ngưu, cẩn thận đánh giá rồi cất lời khen ngợi: "Kỹ xảo hóa trang này thật sự quá cao minh. Nhiều hơn một nét thì đậm, thiếu đi một nét thì nhạt, mỗi nét bút hạ xuống đều rất tự nhiên. Ta có thể thấy được thái độ cẩn thận tỉ mỉ và nội tâm thành kính của người vẽ."
Linh Châu Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng thốt lên: "Thật sao? Ta học từ Thanh Loan tỷ tỷ đó, có điều ta cảm thấy mình vẽ đẹp hơn nàng nhưng nàng không thừa nhận. Vẫn là ngươi có ánh mắt tinh tường."
Bạch Cẩm vung tay, tức thì kim quang lấp lánh, mấy trăm Công Đức Kim Tiền xuất hiện. Hắn chân thành nói: "Cảm ơn Linh Châu Tử đạo hữu đã trang điểm cho tọa kỵ của sư phụ ta, chút tiền công đức này là tạ lễ, mong đạo hữu đừng từ chối."
Quỳ Ngưu ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin, cả ngưu tâm đều lạnh lẽo. Sư huynh, ngươi thay đổi rồi, ngươi không thương ta nữa.
Mắt Linh Châu Tử sáng bừng lên. Công đức, thứ tốt đó! Hắn vội vàng chìa hai tay cầm lấy đồng tiền công đức rồi cất vào trong túi, đắc ý cười to ha ha: "Cảm ơn đạo hữu! Đạo hữu, ngươi là người tốt, ta hơi thích ngươi rồi đó!"
Bạch Cẩm nở nụ cười dịu dàng: "Linh Châu Tử đạo hữu có thể cởi dây lụa trước được không?"
Linh Châu Tử gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là được! Đây là Hỗn Thiên Lăng do nương nương ban tặng ta." Hắn vẫy tay, Hỗn Thiên Lăng đang trói Quỳ Ngưu tức hóa thành một đạo hồng quanh rồi biến mất, sau đó nó lại ngưng hiện trong lòng bàn tay của Linh Châu Tử.
"Gừ..." Quỳ Ngưu nhảy lồng lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ kéo theo sấm sét bay lên trời.
Bạch Cẩm sốt sắng nói: "Không ổn rồi, tọa kỵ của gia sư chạy mất, đạo hữu cứ tự nhiên, ta đuổi theo mang tọa kỵ về."
Linh Châu Tử còn chưa lên tiếng, Bạch Cẩm đã hóa thành một đạo thanh quang vọt lên trời.
Linh Châu Tử vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm: "Trang điểm cho tọa kỵ có thể nhận được công đức à?" Hai mắt hắn lập tức sáng lên, trong đầu nảy ra một đại kế kiếm công đức. Có vẻ như mình có thể kiếm rất nhiều công đức dựa vào kỹ xảo hóa trang cao siêu!
Trong Oa Hoàng Cung, Chuẩn Đề bật cười sang sảng: "Nữ Oa sư muội, Linh Châu Tử sắp thảm rồi."
Sắc mặt Nữ Oa không thay đổi: "Gieo nhân nào gặt quả nấy, đây chẳng phải là quan điểm của Tây Giáo các ngươi sao?"
Chuẩn Đề nhìn Thông Thiên, mỉm cười nói: "Sư huynh, đến cả hai vị sư bá mà Bạch Cẩm cũng dám hãm hại, hắn làm vậy mà ngài vẫn không trục xuất hắn khỏi sư môn sao?"
Thông Thiên cất giọng bất thiện: "Sau đó ngươi thu hắn làm môn hạ hả?"
Chuẩn Đề lắc đầu nguầy nguậy: "Không dám! Ta không dám thu loại đệ tử này."
Nguyên Thủy hừ mũi, giọng nói ẩn giấu ý cười: "Ngươi cứ xem hắn đi đâu trước đã!"