Chương 115: Đại chiến Vu Yêu không thể tránh khỏi
“Cái gì?” Phục Hy sợ hãi kêu ra tiếng, vội vàng nói: “Muội muội, không được, tuyệt đối không được! Nhân tộc chính có khí vận tương liên với ngươi, nếu nói với Yêu tộc chuyện đó thì Nhân tộc sẽ bị tàn sát, vô ích với ngươi.”
“Ta tự có tính toán, ngươi chỉ cần nói cho bọn hắn là được, thuận tiện nói cho bọn hắn một câu, vốn dĩ Nhân tộc chính là đồ ăn ta dành cho Yêu tộc.”
Phục Hy trừng lớn đôi mắt nhìn Nữ Oa, tâm thần chấn động vô cùng, trước khi thành Thánh muội muội mình hiền thục thiện lương, không thể nào tưởng tượng được bây giờ muội muội của mình sẽ nói ra những lời tuyệt tình như thế, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt Nhân tộc đó!
Phục Hy khó tin nói: “Muội muội, Nhân tộc thờ phụng người thành Thánh Mẫu, bọn hắn sùng kính ngươi, thờ phụng ngươi, nhận ngươi làm mẹ, nhận ngươi làm trời, ngươi cũng biết chỉ một câu này của ngươi mà Nhân tộc có khả năng bị Yêu tộc diệt sạch không.”
Nữ Oa bình đạm nói: “Ta tự có sắp xếp!”
Phục Hy lắc đầu, lui về phía sau hai bước, vô cùng thất vọng nói: “Chẳng lẽ sau khi thành Thánh thật sự đoạn tuyệt thất tình lục dục? Coi hàng tỉ sinh linh không ra gì? Cho dù là con cái tự mình sáng tạo cũng có thể tùy ý tàn sát?”
“Đại huynh…”
“Đừng gọi ta là đại huynh, người là Thánh Nhân chí cao vô thượng, ta không đảm đương nổi chức danh đại huynh của ngươi, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của ngươi mà thôi.”
Phục Hy lắc đầu mất mát nói: “Dưới Thánh Nhân toàn là sâu kiến, sao ta có thể là ngoại lệ? Ha ha, ngay cả con cái của mình mà nói giết là giết. Thánh Nhân, Thánh Nhân!”
Nữ Oa thầm than, chân thành nói: “Đại huynh, mong huynh giúp ta một lần, có một số việc có thể làm nhưng không thể nói.”
“Mệnh lệnh của Thánh Nhân, ta đương nhiên không dám vi phạm! Nhưng nếu như ngươi đã nghĩ xong hậu quả khi làm như vậy, vậy lúc con cái ngươi kêu rên khắp nơi, Thánh tâm của ngươi không có chút xúc động sao?” Phục Hy vung tay áo rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài, vừa ra khỏi Oa Hoàng Cung thì biến mất ngay lập tức.
Thanh Loan và Thải Phượng từ bên ngoài cẩn thận đi vào.
Thanh Loan nhỏ giọng nói: “Nương nương, Phục Hy lão gia đã rời đi, hình như rất tức giận.”
“Sau khi chuyện thành, hắn sẽ hiểu.” Nữ Oa thở dài một chút, nghiêm nghị nói: “Thanh Loan, Thải Phượng, các ngươi đi xây một tế đàn.”
Thanh Loan và Thải Phượng liếc nhau, trong mắt mang theo nghi hoặc. Tế đàn? Nương nương chính là Thánh Nhân, còn cần hiến tế người nào?
Nữ Oa nương nương khẽ duỗi tay, trong đầu hai người tức khắc có thêm một hình ảnh, một tế đàn to lớn đứng trong không trung, tế đàn cao ba ngàn tầng, mỗi một tầng đều được khảm có một phù văn trong suốt, nguy nga tráng lệ và tôn quý vô cùng.
Hai người đồng thanh đáp: “Vâng!” Sau đó xoay người rời khỏi Oa Hoàng Cung.
Bên trong Thượng Thanh Cung ở Côn Luân Sơn, Thông Thiên ngồi tại chủ vị, phía dưới là bốn người Đa Bảo, Vô Đương, Bạch Cẩm và Kim Linh đang ngồi xếp bằng.
Đa Bảo thử thăm dò: "Sư phụ, có phải hồng hoang đã xảy ra chuyện lớn gì không?"
Thông Thiên ung dung nói: "Mười vị Kim Ô thái tử của Yêu tộc rời khỏi Thang Cốc, bày ra Đại Nhật Luyện Ngục trận giết chết Đại Vu Khoa Phụ, sau đó bị Đại Vu Hậu Nghệ bắn giết chín người, đại chiến giữa Vu Yêu là không thể tránh khỏi, đại thế của hồng hoang đã định là sẽ phải trải qua một trận hạo kiếp! Bạch Cẩm, ngươi dặn dò đệ tử không được ra ngoài."
Bạch Cẩm gật đầu đáp: "Vâng!"
Thông Thiên khoát tay nói: "Các ngươi đi trước đi!"
Các đệ tử đứng dậy, cung kính đáp: "Vâng!"
Ở một bên khác, trong Thiên Đình của Yêu tộc, một nữ tử tuyệt đẹp ở trong cung điện ôm một con tiểu Kim Ô khóc rống, trong mắt tiểu Kim Ô tràn ngập sợ hãi, run lẩy bẩy.
Nam tử trung niên trầm ổn đứng bên cạnh mặc áo bào, cô đơn tịch liêu, không nói một lời, bầu không khí đau thương lan tràn khắp Thiên Đình.
Nữ tử tuyệt đẹp ngẩng đầu lên, dùng giọng nói phẫn nộ gầm rú nói: "Đế Tuấn, ngươi mà là Thiên Đế ư, ngay cả nhi tử của mình cũng không thể bảo vệ được, ngươi mà xứng là Thiên Đế ư? Vì sao người chết là nhi tử của ta, vì sao không phải ngươi?"
Đế Tuấn nắm chặt nắm đấm, cúi thấp đầu, đôi mắt rưng rưng.
Trong mắt nữ tử tuyệt đẹp tràn ngập thù hận, phẫn nộ kêu lên: "Báo thù, ta muốn báo thù, ta muốn Hậu Nghệ phải chết, ta muốn toàn bộ Vu tộc đều phải chôn cùng nhi tử của ta. Hiện tại lập tức xuất binh, san bằng Vu tộc cho ta."
Đế Tuấn chậm rãi lắc đầu, nói: "Không được!"
Nữ tử tuyệt đẹp đứng bật dậy, khí tức cuồng bạo phóng ra, ánh sáng lạnh lẽo quét ngang toàn bộ Yêu Đình, vô số Yêu tộc đều cảm nhận được khí tức lạnh thấu xương, co rụt thân thể cả người run rẩy.
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nói: "Ngươi nói không được? Nhi tử của ta đã chết, ngươi nói với ta ngay cả báo thù cũng không được?"
Đế Tuấn tiến lên, một tay ôm lấy nữ tử tuyệt đẹp vào trong lòng, thâm trầm nói: "Hi Hòa, ngươi tỉnh táo một chút, nhi tử của chúng ta đã chết, ta cũng rất đau lòng nhưng ở trong hồng hoang đại địa Yêu tộc chúng ta không đánh lại Vu tộc, vì tương lai của Yêu tộc, tuyệt đối không thể làm điều lỗ mãng."
Hi Hòa đưa tay đẩy một phát. Ầm! Trong nháy mắt, Đế Tuấn bay thẳng ra ngoài rồi đâm ‘rầm’ vào cung điện.
Trong mắt Hi Hòa mang theo vẻ điên cuồng: "Ngươi không báo thù thì tự ta đi!" Dứt lời, thân ảnh nàng hóa thành một luồng sáng biến mất trong nháy mắt.
Đế Tuấn biến sắc, lớn tiếng kêu lên: "Thái Nhất!"