Chương 116: Hậu Nghệ phải chết, toàn bộ Vu tộc cũng phải chết!
Cửa cung điện bị đẩy ra ‘ầm’ một tiếng, Đông Hoàng Thái Nhất bước nhanh vào, quét mắt một vòng quanh thần điện, kêu lên: "Đại ca!"
"Hi Hòa đi tìm Vu tộc báo thù, ngươi đi ngăn nàng lại, tuyệt đối không được để nàng đi."
Thái Nhất do dự một chút rồi nói: "Đại ca, hiện tại thứ đại tẩu cần nhất hẳn là lời an ủi của ngươi."
Đế Tuấn lắc đầu ảm đạm nói ra: "Nàng muốn ta đánh Vu tộc, ta từ chối, bây giờ nàng không muốn gặp ta."
"Đại ca, vì sao từ chối? Huynh mất chín nhi tử cùng một lúc đó!"
"Thái Nhất, vì đại cục của Yêu tộc, tuyệt đối không thể làm điều lỗ mãng, ngươi hãy hiểu cho ta, giúp ta đi ngăn Hi Hòa lại."
Đông Hoàng Thái Nhất hít sâu một hơi, gật đầu khó khăn nói: "Được! Đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ canh chừng đại tẩu, chắc chắn sẽ không để đại tẩu xuống hạ giới." Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Cửa cung điện ‘ầm’ một tiếng đóng lại, Đế Tuấn quay đầu nhìn về phía tiểu Kim Ô duy nhất may mắn còn sống sót, lạnh giọng quát: "Nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại rời khỏi Thang Cốc? Là ai bảo các ngươi rời khỏi?"
Tiểu Kim Ô e ngại lùi về sau hai bước, lắp bắp nói: "Là... là đại ca, đại ca nói Thang Cốc quá buồn chán nên muốn đi ra ngoài chơi, thế là chúng ta lén lút đi ra ngoài."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng ta dạo chơi trên bầu trời hồng hoang, lúc đến Bất Chu Sơn ở phương nam đã nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị có vẻ ngoài giống với phụ hoàng và mẫu hậu nên chúng ta đến gần hơn một chút. Sau đó thì một tên Đại Vu nhảy ra đuổi giết chúng ta, trong cơn tức giận chúng ta bày ra Đại Nhật Luyện Ngục đại trận giết hắn ta, lúc vừa muốn rời đi thì lại đột nhiên có một Đại Vu khủng bố xuất hiện, hắn dùng chín mũi tên bắn chết chín vị huynh trưởng của ta, nếu không phải thúc phụ đến kịp thời thì ta cũng đã bị hắn bắn giết rồi!"
Tiểu Kim Ô thút thít nói: "Phụ hoàng, ngươi nhất định phải báo thù cho các huynh trưởng của ta!"
Đế Tuấn hơi nhíu mày, thứ giống chúng ta, là Nhân tộc? Nhất thời, hắn hơi căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ có liên quan tới Nữ Oa nương nương? Hay là có người muốn khiến cho chúng ta đắc tội với Nữ Oa nương nương?
Đế Tuấn vội vàng hỏi: "Trong khoảng thời gian này các ngươi đã tiếp xúc với người nào? Có người nào đi đến Thang Cốc hay không?"
Tiểu Kim Ô lắc đầu nói: "Không có người lạ nào từng tới Thang Cốc."
Hai mắt Đế Tuấn hóa thành kim sắc, giống như một đốm lửa nóng rực đang nhảy múa nhìn chằm chằm tiểu Kim Ô, sau một lát con mắt kim sắc trở về hình dáng ban đầu, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, trên người nó thực sự không có dao động pháp lực, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi?
Thái Nhất đi giữa rừng nguyệt quế, từng cây nguyệt quế đứng thẳng tản ra ánh sáng nhè nhẹ giống như thủy tinh. Hắn đi đến trước một tòa cung điện thì dừng chân, bên trên bảng cung điện viết ba chữ cổ, Quảng Hàn Cung.
Bóng hình của một nữ tử mỹ lệ phản chiếu trên cửa sổ Quảng Hàn Cung.
Thái Nhất đứng dưới bóng cây nguyệt quế yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng bên trong kia. Vì sao? Vì sao Thái Âm Tinh chỉ sinh ra một nữ thần? Vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại lựa chọn huynh trưởng của ta?
Bên trong Quảng Hàn Cung, Hi Hòa ngồi xếp bằng ở trên giường Hàn Ngọc, quay đầu nhìn thân ảnh phía ngoài rồi im lặng xoay đầu lại, sắc mặt nàng dần trở nên dữ tợn đáng sợ, không còn có cao quý xinh đẹp như xưa.
Hi Hòa nhắm mắt lại, Thái Âm nguyên thần không khác bản thân chút nào hiện ra từ trong cơ thể, một vòng Thần Luân lơ lửng sau đầu.
Hi Hòa mở miệng quát: "Chém!" Một đường Nguyệt Luân xẹt qua, nguyên thần bị phân thành hai nửa trong nháy mắt, lập tức chìm vào trong cơ thể.
A!
Hi Hòa phát ra một tiếng kêu thảm cực kỳ đau đớn, cơ thể té ngã trên giường Hàn Ngọc.
Bên dưới cây nguyệt quế, vẻ mặt của Thái Nhất thay đổi, thân ảnh hắn nháy mắt biến mất, sau một khắc lại xuất hiện bên trong Quảng Hàn Cung, liếc mắt thì thấy Hi Hòa ngã nằm trên giường Hàn Ngọc, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Thái Nhất vô thức tiến lên mấy bước, sau đó đột nhiên dừng bước lại, lo lắng kêu lên: "Đại tẩu."
Hi Hòa ngẩng đầu nhìn Thái Nhất, miễn cưỡng nở nụ cười, yếu đuối nói: "Thái Nhất, nhờ ngươi một việc."
Thái Nhất vội vàng nói: "Đại tẩu mời nói."
Hi Hòa đưa tay ra, một luồng ánh sáng vặn vẹo xuất hiện giữa lòng bàn tay, trong ánh sáng có một phù văn phong ấn một phần nguyên thần nhỏ của Hi Hòa.
Nguyên thần của Hi Hòa bay về phía Thái Nhất.
Thái Nhất vội vàng đưa tay nâng đỡ lấy nguyên thần, kinh hãi kêu lên: "Đại tẩu, ngươi vậy mà lại tự chém nguyên thần, bản thân không trọn vẹn, con đường đại đạo của ngươi sẽ bị cắt đứt đó!"
Trong mắt Hi Hòa lộ ra sự điên cuồng, lớn tiếng nói: “Cái gì mà con đường đại đạo, cái gì mà Thiên Hậu, bây giờ ta không quan tâm thứ gì hết, ta chỉ muốn báo thù.”
Thái Nhất trầm giọng nghiêm túc nói: "Nếu như đại tẩu muốn báo thù, chỉ cần người nói một câu thì ta sẽ tự mình tiến tới Vu tộc chém giết Hậu Nghệ. Người cần gì phải làm đến mức tự chém nguyên thần mà cắt đứt con đường đại đạo?"
"Hậu Nghệ phải chết, toàn bộ Vu tộc cũng phải chết!"