Chương 126: Tam Thanh luyến tiếc
Cô Lương ngẩng đầu liếc nhìn một cái, đôi mắt lập tức ngưng kết lại trong giỏ trúc của Từ Hàng, chu cái miệng nhỏ nhắn thở hồng hộc la lên: "Chết tiệt! Nấm Kim Châm của ta."
Lúc này Bạch Cẩm mới chú ý tới cái giỏ trên lưng Từ Hàng, nấm kim châm? Lại nhìn vào miếng thịt xông khói tự làm trước mặt, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm. Nếu làm thành món thịt xông khói cuộn nấm kim châm, chắc hẳn sẽ rất ngon nha!
Từ Hàng trở lại bàn của Xiển Giáo, đặt cái giỏ lên bàn, cười nói: "Mấy vị sư huynh sư đệ, thêm một món ăn."
"Đa ta sư đệ!"
"Haha, nấm kim châm này nhìn cũng không tệ lắm."
"Đa tạ sư huynh!"
…
Cô Lương nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh thở hồng hộc hét lớn: "Từ Hàng, đó là nấm kim châm của ta"
Từ Hàng nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói: "Sư muội, ngươi nhận nhầm rồi đi? Nấm kim châm này là do ta hái được từ trên núi." Nói xong, hắn cầm nấm kim châm lên cho vào nồi, hương thơm đậm đà của nấm lập tức tỏa ra.
Những đệ tử Tiệt Giáo biết nội tình đều trừng mắt nhìn chúng tiên Xiển Giáo, những đệ tử không biết nội tình cũng đã truyền âm nghe ngóng, chẳng mấy chốc mọi người đã biết chuyện Cô Lương đại chiến với Từ Hàng.
Đa Bảo cười nói: "Thôi! Ta cũng cho các sư đệ và sư muội của Tiệt Giáo một món ăn."
Hắn tiện tay vung lên, một tảng thịt lớn trong suốt như ngọc hiện ra trước mắt, trên da thịt có vảy màu vàng.
Sắc mặt Hoàng Long thay đổi, vô thức đưa tay che bên hông.
"Phân ra."
Một khối thịt rồng to lớn bị cắt thành nhiều miếng trong nháy mắt, 'tùm tùm tùm' lần lượt rơi xuống nồi lẩu của nhiều đệ tử Tiệt Giáo.
Cánh tay Bạch Cẩm chống trên bàn, xoa xoa cái trán, đau đầu, thật sự rất đau đầu!
Đông Hoàng Long đập xuống bàn một tiếng, đột nhiên đứng lên, tức giận hét lên: "Đa Bảo, ngươi khinh người quá đáng rồi!"
Những Kim Tiên còn lại của Xiển Giáo cũng đứng dậy, sắc mặt tái xanh.
Toàn bộ Tiên Nhân của Tiệt Giáo cũng đột ngột đứng lên, tức giận trừng mắt, bầu không khí ngưng đọng lại vô cùng căng thẳng.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Sư phụ và sư bá đã nói, kẻ nào dám cả gan gây chuyện, đều sẽ trục xuất khỏi sư môn."
Rất nhiều đệ tử của Tiệt Giáo và Xiển Giáo đều biến sắc.
Hoàng Long cầm ly rượu trên tay, vẻ mặt tươi cười nói: "Đa Bảo sư huynh, chúng ta sắp chia tay nhau rồi, dù trong lòng vạn phần không muốn nhưng vẫn kính Đa Bảo sư huynh một ly. Chúc huynh sớm thành đại đạo."
Đa Bảo bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, gật đầu mỉm cười nói: "Nếu có thời gian, có thể tới chơi với chúng ta. Sư huynh hoan nghênh bất cứ lúc nào, nhất định sẽ nhiệt tình thiết đãi."
Các đệ tử Tiệt Giáo và đệ tử Xiển Giáo đều nâng ly từ xa, sau khi uống xong liền cười ha hả ngồi xuống, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận 'ngươi hảo ta tốt mọi người tốt' lại khôi phục.
…
Trên đỉnh Thái Thanh Phong, Thái Thanh, Nguyên Thủy và Thông Thiên ngồi dưới gốc cây trà lấp lánh nhìn cảnh tượng yên bình của đệ tử tam giáo bên dưới.
Thái Thanh cảm khái nói: “Đến giờ phút biệt ly này, ta vẫn còn chút cảm khái."
Thông Thiên cười nói: "Không cần cảm khái, nhất niệm của Thánh Nhân là ngao du hồng hoang, khoảng cách xa gần cũng không quan trọng."
Nguyên Thủy nhìn Thông Thiên, tức giận nói: "Ta nghĩ ngươi nóng lòng rời khỏi Côn Luân thì có."
Thông Thiên bất mãn nói: "Nhị sư huynh, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Thông Thiên ta lại ngoảnh mặt lại với mấy vạn năm tình nghĩa của các ngươi mà đi sao? Bảo sao đại đạo lại xung đột!"
"Đều là mượn cớ!"
Thái Thượng đập bàn 'rầm rầm rầm', bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, đừng làm ồn nữa!"
Thông Thiên và Nguyên Thủy hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu đi.
Một lúc sau, Nguyên Thủy không kìm được mà nói: “Thông Thiên, sau khi thành lập đạo tràng, đừng vội 'nhâm tính hồ vi', cũng đừng thu nhận dạng yêu ma quỷ quái làm môn hạ, nên thu nhận đồ đệ trọng đức hạnh, như vậy thì địa vị Thánh Nhân của ngươi mới không vô duyên vô cớ bị giảm sút."
"Vạn linh đều một lòng hướng đạo, sao có thể vì yêu thích của bản thân mà chặt đứt con đường vấn đạo của người khác?"
"Không thể tùy tiện truyền đạo."
"Ý nguyện của ta là giảng đạo khắp hồng hoang."
Nguyên Thủy và Thông Thiên ngồi đối diện nhau, một mắt bùng lên lửa giận, hận không thể cạnh tranh với hắn, mắt kia lại kiên định, thề quyết chí không dời.
Thái Thượng lấy tay đỡ trán, aizz… thật nhức đầu mà.
Một lát sau, Thái Thượng ho khan một tiếng làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt nói: "Thông Thiên, ngươi dự định xây dựng đạo tràng ở nơi nào?"
Thông Thiên đảo mắt qua nói: "Ở hải ngoại."
Nguyên Thủy nhíu mày nói: "Hải ngoại?" Hắn vô thức phản bác: "Không được!"
"Vì sao không được?"
"Phần lớn các chủng tộc ở hải ngoại đều là hạng người hung ác, không phải là nơi tốt để truyền giáo."
"Nhị sư huynh, hạng người tàn nhẫn thích đấu tranh kia mới càng cần giáo hóa."
"Ta nói không được là không được!"
Thái Thượng chậm rãi nói: "Nhị đệ, để cho hắn đi đi! Nếu hắn còn ở Hồng Hoang đại địa thì sớm muộn gì giữa Xiển Giáo và Tiệt Giáo sẽ đánh một trận."
Nguyên Thủy vô thức nhíu mày một cái, sau đó gật đầu bất đắc dĩ nói: "Đi hải ngoại cũng được nhưng ngươi phải nghe theo Bạch Cẩm, trong những đệ tử kia của ngươi thì cũng chỉ có Bạch Cẩm thực lòng giúp ngươi."
Thông Thiên gật đầu một cái rồi quay đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt rơi vào thân ảnh kia, có đôi khi Bạch Cẩm cũng sẽ giở chút thủ đoạn đùa nghịch, Thông Thiên đều biết rõ tất cả nhưng xác thực chưa bao giờ so đo với hắn. Nhiều lúc còn trêu đùa với hắn một phen, cũng bởi vì điểm này mà trong tất cả các đệ tử chỉ có Bạch Cẩm mới là người mà hắn quan tâm nhất.