Chương 127: Ngọc Hư Cung
Đột nhiên Thái Thượng bật cười nói: "Nhị đệ, Thái Thanh Cung của ta được xây dựng bằng vô số tiên tài trân quý, nếu bây giờ quyết định rời đi thì phải hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Côn Luân, ta không định mang Thái Thanh Cung này theo, Nhị đệ ngươi có muốn không?"
Nguyên Thủy gật đầu đáp: "Dù sao cũng có thể dung hợp nó và Ngọc Thanh Cung của ta để luyện lại."
"Được, vậy ta bán Thái Thanh Cung cho Nhị đệ."
Nguyên Thủy bỗng trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Bán cho ta? Đại huynh, trước đây ngươi toàn tặng ta những thứ ngươi không cần nữa, sao bây giờ lại bán cho ta? Ngươi học theo ai thế?"
Thái Thượng cười ha hả: "Bạch Cẩm đó! Ta nảy ra ý này từ việc Bạch Cẩm bán thịt."
Nguyên Thủy ủ rũ nói: "Đại huynh, ngươi thay đổi rồi."
Thái Thượng than khổ: "Đại huynh của các ngươi nghèo lắm! Mấy hôm trước ta mới thu nhận một đệ tử, lúc đó vui như mở cờ trong bụng, nguyên thần chợt nóng lên bèn tặng phần lớn pháp bảo của ta cho Huyền Đô. Nếu sau này ta lại thu thêm mấy đệ tử thân truyền nữa thì không có pháp bảo tặng bọn hắn, đến lúc đó ta phải làm thế nào đây? Vì vậy ta đành phải lấy Thái Thanh Cung trao đổi với sư đệ lấy mấy món Tiên Thiên Linh Bảo."
Nguyên Thủy bất đắc dĩ nói: "Đại huynh, Tam đệ khiến người ta lo lắng không thôi, sao ngay cả ngươi cũng khiến người ta lo lắng vậy? Không phải ta phê bình ngươi đâu nhưng ngươi tặng Huyền Đô nhiều pháp bảo như vậy thực sự sẽ ảnh tưởng tới việc tu hành của hắn, vả lại cũng khó thu xếp cho những đệ tử sau này."
"Hừ!" Thiên Thông lạnh lùng hừ mũi, ngươi mới khiến người ta lo lắng ấy! Hắn lặng lẽ vểnh tai nghe lén.
Thái Thượng gật đầu lia lịa, cất giọng cảm khái: "Đúng vậy! Sau này ta thu nhận đệ tử nhất định sẽ chú ý, mong sư đệ nhận Thái Thanh Cung này!"
Nguyên Thủy quay đầu đánh giá Thái Thanh Cung cao chót vót, vật liệu toàn là tiên tài thần bảo cực phẩm hiếm có. Hắn lên tiếng: "Đại huynh gặp khó khăn, kẻ làm sư đệ này nên giúp đỡ. Thôi được, ta nhận Thái Thanh Cung này. Một món Tiên Thiên Linh Bảo, tám món Hậu Thiên Linh Bảo thượng đẳng được không?"
Thái Thượng mừng rỡ nói: "Cảm ơn Nhị đệ!"
Nguyên Thủy vung tay lên, chín món pháp bảo lập tức xuất hiện: Tiên Thiên Linh Bảo Kỳ Lân Ấn, Hậu Thiên Linh Bảo Thất Tinh Hồ Lô, Hậu Thiên Linh Bảo Hồi Phong Phiến, Hậu Thiên Linh Bảo Âm Dương Bản, Hậu Thiên Linh Bảo Bích Ngọc Hà Hoa, Hậu Thiên Linh Bảo Thuần Dương Bảo Kiếm, Hậu Thiên Linh Bảo Cửu Khổng Động Tiêu, Hậu Thiên Linh Bảo Bách Hoa Hoa Lam, Hậu Thiên Linh Bảo Triều Tịch Ngư Cổ.
Thái Thượng cười sang sảng: "Cảm ơn hiền đệ, Thái Thanh Cung này thuộc về hiền đệ." Hắn giơ tay ra, chín món pháp bảo hóa thành chín đạo lưu quang bay về phía Thái Thượng rồi biến thành chín đốm sáng rơi vào lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt Thông Thiên sáng ngời, hắn hắng giọng nói: "Nhị ca, ta cũng không cần Thượng Thanh Cung nữa, ngài có lấy luôn không?"
"Bây giờ ngươi biết gọi Nhị ca rồi hả? Chẳng phải vừa rồi ngươi còn vểnh râu trợn mắt sao? Không đúng! Ngươi không có râu, phải là hếch mũi trừng mắt."
Thông Thiên vung tay áo, kiêu ngạo nói: "Ngươi có muốn không? Không muốn thì ta về đập luôn."
Nguyên Thủy nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Thanh Cung, nếu đập đi thì thật đáng tiếc. Hắn đành bảo: "Cũng được! Một món Tiên Thiên Linh Bảo, năm món Hậu Thiên Linh Bảo cực phẩm."
Thông Thiên trừng mắt, bất mãn la lên: "Dựa vào đâu mà Đại huynh đổi được nhiều đồ như vậy, còn ta lại được ít như thế? Lẽ nào Thượng Thanh Cung của ta kém hơn Thái Thanh Cung của Đại huynh?"
"Ngươi có bán không? Không bán thì đập đi, đừng đặt ở Côn Luân Sơn gây chướng mắt!"
Thông Thiên nghĩ đến chuyện sau này mình phải nhận nhiều đệ tử, đành cắn răng phun ra một chữ: "Bán!"
Nguyên Thủy vung tay, tức thì hào quang lấp lánh, sáu món linh bảo gồm một châu, ba đao, hai kiếm bay lơ lửng trước mặt ba người.
Thông Thiên chìa tay thu lại sáu món linh bảo, mặt mày rạng rỡ. Cái cung điện nát này mà có thể đổi lấy linh bảo ư?
"Nhị ca, ngươi có muốn cung điện của đám đệ tử trên Thượng Thanh Phong không?"
"Hai món Hậu Thiên Linh Bảo cao phẩm, năm món Hậu Thiên Linh Bảo trung phẩm."
"Bán!"
...
Rạng sáng ngày hôm sau.
Bạch Cẩm dắt Quỳ Ngưu, Thông Thiên ngồi trên lưng Quỳ Ngưu dẫn theo mấy trăm đệ tử cưỡi mây đạp gió đi đến phương Đông.
Ở một nơi khác, Huyền Đô dắt Thanh Ngưu, Thái Thượng ngồi trên lưng Thanh Ngưu, bên cạnh là Chân Vũ và hai đồng tử Kim Linh, Ngân Linh. Đoàn người đi vào trong núi rừng.
Huyền Đô hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu thế ạ?"
Thái Thượng chậm rãi cất lời: "Đi thăm Nhân tộc."
“Vâng!" Huyền Đô cung kính đáp một tiếng.
Trong Ngọc Thanh Cung trên Côn Luân Sơn, Nguyên Thủy ngồi ở ghế chủ vị trên cao cảm ứng khí tức trống vắng xung quanh, tận sâu dưới đáy lòng trào dâng nỗi cô tịch. Đại huynh đi rồi, Tam đệ cũng đi rồi, Bạch Cẩm cũng không tới thỉnh an nữa. Ha ha... Thánh Nhân!
Nguyên Thủy vung tay lên, dãy Côn Luân Sơn ầm ầm rung chuyển, Thái Thanh Phong và Thượng Thanh Phong đều dịch lại gần Ngọc Thanh Phong, tam phong hợp nhất trong thần quang, một đỉnh Côn Luân Sơn cao tận mây trời đứng sừng sững giữa thiên địa, nguy nga tôn quý có thể gọi là vạn sơn chi tổ.
Ba cung điện cũng đang từ từ dung hợp, cung điện bốc cháy tỏa ra hỏa quang, phù trận lấp lóe trong hỏa quang. Một lát sau, đột nhiên ngọn lửa thu nhỏ lại và ngưng kết thành một tòa cung điện mới tinh. Toàn thân cung điện có màu tím, uy nghiêm túc mục, thần thánh không thể xâm phạm, trên tấm biển viết ba chữ to 'Ngọc Hư Cung'.