Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 131: Vào Kim Ngao Đảo

Chương 131: Vào Kim Ngao Đảo
Bạch Cẩm quan sát Quy Linh thánh mẫu. Sư phụ lại thu nhận một đệ tử thân truyền tính tình kích động dễ nổi giận, đoán chừng sau này sẽ là một kẻ gây họa. Haizz, bỗng nhiên mình phát hiện hình như đệ tử thân truyền của sư phụ âm thịnh dương suy! Chỉ có một nam tử là Đa Bảo sư huynh lớn lên cùng nữ hài tử từ nhỏ, sau này tâm lý sư huynh sẽ không bất thường chứ? Ví dụ như thay đổi giống nữ hài tử hoặc là không thích nữ tử mà thích nam tử chẳng hạn?
Vô số ý nghĩ kỳ quái lướt qua trong đầu Bạch Cẩm.
"Hắt xì... hắt xì..." Đa Bảo trên mặt biển liên tục hắt hơi mấy bận, cõi lòng chợt lạnh lẽo, cứ cảm thấy từng đợt ác ý từ trong tăm tối ùn ùn kéo đến.
Thông Thiên chỉ tay, hai hạt châu chớp nhoáng bay ra, giao hòa trên không trung rồi bay lơ lửng trước mặt Quy Linh. Trong một hạt minh châu là Đại Nhật, trong hạt minh châu còn lại là Ngân Nguyệt.
"Đây là Tiên Thiên Linh Bảo Nhật Nguyệt Châu cho ngươi hộ thân."
Quy Linh thánh mẫu mừng rỡ reo lên: "Cảm ơn sư phụ!" Nàng vội vàng cất Nhật Nguyệt Châu, lòng vui rạo rực. Xem ra vị sư phụ này khá hào phóng, mình không lỗ!
"Sư phụ, người là đại năng phương nào? Đệ tử vẫn chưa biết lai lịch của sư phụ!" Quy Linh ngẩng đầu, tò mò hỏi.
“Vi sư là Thông Thiên giáo chủ..."
Ánh mắt Quy Linh bỗng dại ra. Thánh... Thánh Nhân, ta được Thánh Nhân thu nhận làm đệ tử? Tiếp đó trong lòng nàng dâng trào cảm xúc vui mừng như điên.
Quy Linh lập tức đứng dậy, bước nhanh đến cướp dây thừng dắt Quỳ Ngưu trong tay Bạch Cẩm, mặt mày tươi cười nói: "Sư phụ, để đệ tử dẫn người vào đảo."
Đám đệ tử ngoại môn Thạch Cơ và Cô Lương khẽ nhíu mày không vui.
Song Bạch Cẩm không để ý chút nào, trái lại còn vui vẻ thoải mái. Đã có người dắt trâu thay, thật là chẳng dễ dàng! Cuối cùng mình cũng thoát khỏi phận làm tài xế rồi!
Quy Linh dắt Quỳ Ngưu đi về phía đảo, vừa đi vừa cười hì hì, đắc ý nói: "Sư phụ, đảo này tên là Kim Ngao Đảo, ta đặt tên đó! Kim Ngao Đảo là đệ nhất tiên đảo ở Đông Hải bởi vì nó là hòn đảo duy nhất sinh linh trí trên Đông Hải."
Thông Thiên cười ha hả: "Tiên đảo như quy, sinh linh trí là vì quy linh, ngươi có vận may không mỏng."
Quy Linh thốt lên đầy kinh ngạc: "Sư phụ, người đã nhìn ra!" Nàng bừng tỉnh: "Cũng đúng, sư phụ là Thánh Nhân, khắp hồng hoang không có gì là người không biết."
Đa Bảo bay tới cạnh Bạch Cẩm, truyền âm hỏi: "Có phải vừa nãy ngươi phá pháp thuật của ta không?"
Bạch Cẩm sửng sốt, lập tức truyền âm bày tỏ oan ức: "Đại sư huynh, ngài quá đề cao ta rồi đó! Ngài đã nửa bước vào Đại La, ta mới ở Thái Ất sơ kỳ sao có thể phá pháp thuật của ngài được?"
"Công đức được Thiên đạo ban tặng có sức mạnh kỳ diệu."
"Công đức xuất hiện thì kim quang lấp lánh. Sư huynh, ngươi không nhìn thấy đúng không?"
"Nhỡ đâu ngươi biến công đức thành vô sắc thì sao?"
"Ồ, đây cũng là một ý hay."
"Quả nhiên là ngươi, đồ bỉ ổi!"
Bạch Cẩm cạn lời, sao lại thành quả nhiên là ta? Hắn nhìn về phía trước, chép miệng nói: "Ngươi nhìn kia, sư phụ và nàng trò chuyện nhiều ghê, đệ tử thân truyền lại thêm một người."
Đa Bảo trầm ngâm nhìn phía trước, truyền âm nói: "Ngươi ám chỉ sư phụ hả?"
"Có khả năng không?"
Đa Bảo chậm rãi gật đầu, chắc là sư phụ.
Đoàn người giẫm lên mặt biển đi lên Kim Ngao Đảo. Trên Kim Ngao Đảo cây cối um tùm, bách thảo rậm rạp, kỳ thạch quái nha, dị thú qua lại.
Một con đường nhỏ quanh co u tối kéo dài đến tận bên trong đảo, mọi người bước lên con đường ấy đi vào trong đảo, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Dây leo lan tràn ít được cắt tỉa, hoàn toàn không giống nhà của một nữ hài tử, bừa bộn kinh khủng!
Cuối cùng mọi người đi lên ngọn núi ở trung tâm đảo, đỉnh núi đã bị san bằng, trên đó có một tòa cung điện với tấm biển viết mấy chữ to 'Quy Thần Điện'.
Thông Thiên bước xuống khỏi người Quỳ Ngưu, cười ha hả nói: "Tuy nơi này có vẻ linh tú nhưng lại hơi vắng vẻ hoang phế."
Quy Linh vội vàng cười trừ: "Sư phụ, Thần Quy Đảo này rất lớn, mà trước đây chỉ có một mình ta ở nên khó tránh khỏi có hơi lơ là dọn dẹp. Khi nào người vào đây ở, ta nhất định sẽ dọn dẹp đảo sạch sẽ."
Kim Linh thánh mẫu ở đằng sau dùng cánh tay khẽ huých Bạch Cẩm, đồng thời truyền âm nói: "Sư huynh, ngươi gặp phải đối thủ rồi, vị sư muội này cũng giỏi nịnh nọt đó!"
Bạch Cẩm trợn trắng mắt, hậm hực đáp: "Thế mà gọi là nịnh nọt á? Ta nghĩ cho sư phụ thôi!"
...
Đột nhiên Quy Linh lên tiếng: "Sư phụ, ta lập tức chuyển đạo cung đi. Đây là nơi cao nhất trên đảo, nên làm nơi ở cho ngài."
"Không cần!" Thông Thiên chỉ tay sang bên cạnh, tức thì đất đá ầm ầm dâng cao, một ngọn núi đội đất mọc lên và nhanh chóng cao vùn vụt đến khoảng nghìn trượng mới thôi.
Trên ngọn núi trơ trụi nhanh chóng mọc dây leo gỗ bách, mây trôi lững lờ, hàng nghìn hàng vạn tia tường quang tỏa sáng, nháy mắt đã biến thành một tòa tiên phong cao chót vót, quả là nơi động tiên phúc địa hiếm có khó tìm.
"Chiếp..."
"Chiếp..."
"Chiếp..."
...
Hải điểu tập trung thành đàn bay tới vây quanh ngọn tiên phong mới mọc lên, cất tiếng hót bộc lộ niềm vui sướng.
Quy Linh thánh mẫu nhìn ngọn tiên phong thần thánh mới mọc lên rồi lại nhìn ngọn núi của mình, bỗng cảm thấy ngọn núi của mình như một gò đất nhỏ khó lọt vào mắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất