Chương 130: Thu nhận Quy Linh
Thạch Cơ bước ra, tươi cười nói: "Sư đệ và ba vị sư muội mau đứng lên đi! Đừng cản đường sư phụ!"
Bốn người nhóm Triệu Công Minh và Vân Tiêu cuống quít đứng dậy, thấp thỏm bay về phía Thạch Cơ.
Bạch Cẩm dắt trâu tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi Thạch Cơ truyền âm cho bốn người nhóm Triệu Công Minh và Tam Tiêu, giới thiệu cho bọn hắn những chuyện trong Tiệt Giáo, còn nhấn mạnh Bạch Cẩm sư huynh trọng tình trọng nghĩa ra sao.
Đám người Triệu Công Minh và Tam Tiêu liên tục nhìn Bạch Cẩm lom lom, không ngờ tên dắt trâu thoạt nhìn bình thường không có gì nổi bật này lại là Đại sư huynh ngoại môn!
Mọi người trong Tiệt Giáo đã đi trên Đông Hải mấy ngày. Trong thời gian này bọn hắn gặp mấy nghìn tiên đảo phúc địa, trong đó có rất nhiều phúc địa nổi tiếng khắp hồng hoang nhưng Thông Thiên không nói gì cả.
Bạch Cẩm chỉ đành dắt Quỳ Ngưu đi lung tung không mục đích trên biển, tiếp tục tìm kiếm. Sư phụ cũng thật là, Thánh Nhân chí tôn chỉ cần niệm một câu là có thể nhìn khắp hồng hoang, làm gì có chuyện không tìm thấy đạo tràng? Nói thẳng cho chúng ta không được ư? Sao còn phải tìm từ từ? Thật lãng phí thời gian của mọi người!
Nắng chiều ngả về Tây, mặt trời lặn tà dương buông xuống, mọi người trong Tiệt Giáo đi tới một hải vực phủ kín sương trắng.
Đột nhiên Thông Thiên ra lệnh: "Dừng lại!"
Bạch Cẩm lập tức dừng bước, chúng tiên gia cũng nhìn Thông Thiên giáo chủ, trong mắt đong đầy vẻ chờ mong mơ hồ. Chẳng lẽ đã đến nơi?
Thông Thiên giáo chủ lên tiếng: "Tán!"
Sương trắng dày đặc bao phủ hải vực lập tức tản ra, để lộ một hòn tiên đảo rộng lớn bên trong. Dưới ánh nắng chiều tà, tiên đảo như một con rùa biển khổng lồ đang nằm sấp trên mặt biển, nước biển xung quanh vỗ vào bờ quy đảo làm bắn lên từng đóa bọt sóng trắng muốt.
Thông Thiên vừa cười vừa nói: "Đảo này có duyên với ta! Có thể làm đạo tràng của Tiệt Giáo!"
Bạch Cẩm lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng cũng đến nơi. Hắn vội mỉm cười lên tiếng: "Chúc mừng sư phụ!"
Các đệ tử Tiệt Giáo còn lại cũng vội vàng chắp tay thi lễ, vui vẻ hô: "Chúc mừng sư phụ!"
"Kẻ nào dám xông vào Kim Ngao Đảo của ta..." Một tiếng quát yêu kiều vọng từ trên đảo xa tới.
Một nữ tử mặc hoàng y bay từ trên đảo ra, chẳng nói chẳng rằng lập tức đâm một kiếm về phía Thông Thiên giáo chủ. Kiếm như bạch hồng quán nhật, một dải lụa lướt qua không trung.
Thông Thiên giáo chủ cưỡi trên lưng Quỳ Ngưu không nhúc nhích. Sư phụ không ra lệnh nên chúng đệ tử Tiệt Giáo đều bất động, đứng im tại chỗ quan sát.
Dải lụa kiếm quang bay giữa không trung rất lâu, trăm dặm ngắn ngủi như biến thành không gian mênh mông bát ngát, cho dù kiếm quang nhanh cỡ nào cũng không thể xuyên qua khoảng cách trăm dặm này.
Sau một hồi lâu, kiếm quang chợt thu nhỏ lại rồi hóa thành một nữ tử hoàng y đứng trên không trung nhìn đám người Thông Thiên cách đó không xa. Nàng giận dữ la hét: "Thật đáng ghét, các ngươi đã giở thủ đoạn gì? Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh với cô nãi nãi một trận!"
Đa Bảo bước ra, nháy mắt đã xuất hiện ngoài mười dặm. Hắn nhíu mày quát: "Láo xược!"
Hắn đánh ra một chưởng, một tia Đại La chi uy làm thiên địa biến sắc, bầu trời xoay tròn vặn vẹo, một chưởng ấn màu xanh giáng xuống bên dưới như bàn tay của trời. Biển cả nổ vang, mặt biển chìm xuống ba thước chỉ trong nháy mắt và ngưng tụ thành thực chất.
Nữ tử hoàng y cũng không giấu được vẻ mặt hoảng sợ, thân ảnh bay nhanh xuống dưới. Một tiếng 'bộp' vang lên, nàng bán quỳ trên mặt biển, không thể động đậy trước uy áp cấp Đại La.
Chúng đệ tử Tiệt Giáo lập tức cảm thấy kính nể, thực lực của Đại sư huynh thật đáng sợ! Sau đó, ánh mắt bọn hắn tràn đầy sùng bái.
Trong ánh mắt sùng bái của chúng đệ tử Tiệt Giáo, thủ ấn màu xanh ẩn chứa thiên địa chi uy bỗng 'bùm' một tiếng vỡ tan tành, hóa thành một đạo thanh quang rồi tan biến. Mặt biển ầm ầm phản lại, sóng dâng cao nghìn mét.
Đa Bảo đứng ngạo nghễ giữa không trung, nét mặt chợt cứng đờ. Vỡ... vỡ rồi ư? Hắn bỗng nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt hoài nghi, chẳng lẽ là đối phương giở trò? Khó mà nói công đức diệu dụng hay vô dụng, có thể làm được đến trình độ này hay không.
Bạch Cẩm hồn nhiên chớp mắt. Đại sư huynh, ngươi nhìn gì?
Nữ tử hoàng y áp sát mặt biển cuộn trào, sợ hãi bỏ chạy về phía đảo với tốc độ nhanh như bay.
"Quay lại!" Một giọng nói khoan thai vang lên.
Nữ tử hoàng y đang chạy trốn xuất hiện trước mặt Quỳ Ngưu chỉ trong nháy mắt, nàng đứng trên mặt biển với sắc mặt hoảng hốt.
Nữ tử hoàng y bình tĩnh lại, vội vàng lùi về sau, ánh mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng. Bọn hắn rất mạnh, lẽ nào mình phải chết? Không được, dù chết cũng tuyệt đối không cúi đầu!
Nàng cắn răng, ngẩng đầu phẫn nộ hét lên: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao phải đánh giết ta?"
Thông Thiên vừa cười vừa nói: "Đảo này và ta có duyên, ngươi có bằng lòng nhường cho ta không? Ta có thể thỏa mãn một điều kiện của ngươi."
Nữ tử hoàng y nghiêng người chỉ vào Đa Bảo: "Hắn và ngươi có quan hệ gì?"
"Hắn là đệ tử của bần đạo."
Hai mắt nữ tử hoàng y chợt sáng ngời, nàng vội vàng lên tiếng: "Được! Ta có thể cho ngươi đảo này nhưng ngươi phải thu nhận ta làm đồ đệ." Nàng chỉ vào Đa Bảo trước mặt, tức giận nói: "Sau này ngươi phải dạy dỗ hắn đàng hoàng."
"Ta có thể thu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, cũng có thể truyền cho ngươi bản lĩnh ta đã dạy hắn, sau đó thế nào thì phải xem việc tu hành của chính ngươi."
Nữ tử hoàng y lập tức quỳ xuống mặt biển, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô: "Đệ tử Quy Linh bái kiến sư phụ!"