Chương 141: Đến Ngọc Hư Cung
Bạch Cẩm chạy thẳng vào trong Ngọc Hư Cung, sau đó quỳ xuống bồ đoàn rồi khom lưng: "Đệ tử bái kiến sư bá."
Trên chủ vị, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: "Đứng lên đi! Kêu la om sòm như vậy còn ra thể thống gì?"
Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sau đó lo lắng nói: "Sư bá, không xong rồi! Ta tận mắt nhìn thấy đệ tử của người đều bị một khối đá đột nhiên rơi xuống đánh bay."
"Tại sao ta lại nhìn thấy ngươi cố ý đập vậy?"
Ừm... Bạch Cẩm sờ mũi, ngượng ngùng cười: "Đệ tử chỉ muốn đùa bọn hắn một chút thôi, ai biết bọn hắn lại như vậy bất cẩn để bị đập như vậy chứ?"
"Ta phong ấn tu vi của bọn hắn, phạt bọn hắn leo núi rèn luyện tâm tính."
Trong đại điện thoáng yên lặng, Bạch Cẩm lặng lẽ mặc niệm cho các sư đệ trong Xiển Giáo, sau đó thuận theo tự nhiên mà lái sang chuyện khác, hắn tươi cười nói: "Sư bá, ngươi đoán xem đệ tử mang cho người cái gì?"
"Ha ha, lại nghịch ngơm rồi, đồ ăn ngon gì đó?"
"Tâm Thánh như trời, quả nhiên không có gì có thể gạt được sư bá!"
Bạch Cẩm duỗi hai tay, một con sò biển dài mấy thước vuông lập tức xuất hiện, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên, bên trong sò biển là những sợi miến giống như râu rồng, phía trên rắc đủ các loại gia vị, trông vô cùng ngon miệng.
"Sư bá, đây là canh sò long tu mà đệ tử dày công nghiên cứu, đây là phần đầu tiên sau khi chế tạo thành công, vừa làm xong là đệ tử lập tức tặng ngay cho sư bá người."
Nguyên Thủy bất lực nói: "Ngươi đó! Nếu ngươi đặt một nửa công phu chế tạo mỹ thực vào phương diện tu luyện thì cũng không đến nổi..." Đột nhiên hắn ngừng một lát.
Bạch Cẩm tỏ vẻ mong đợi: "Sư bá, cũng không đến nổi là như thế nào? Chẳng lẽ nếu ta đặt một nửa công phu chế tạo mỹ thực vào phương diện tu luyện thì có thể đạt đến Đại La?"
Nguyên Thủy ho khan: "Dựa vào tư chất của ngươi thì có vẻ cũng không có gì khác biệt lắm."
Bạch Cẩm lập tức trầm mặc, trong lòng giật giật, sư bá đâm vào tim ta rồi, nếu không có nhiều tiên tài thần bảo thì khó mà bù đắp được.
Nguyên Thủy vẫy tay, sò biển nóng hổi lập tức bay lên trên rồi trôi lơ lửng trước mặt.
Nguyên Thủy nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm liền hiểu ý, nghiêng đầu nhìn xung quanh: "Sư bá, đệ tử có thể tham quan đạo cung mới của người một chút không?"
"Đi đi!"
"Đa tạ sư bá!" Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ rồi đi đến bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Cẩm đã lượn được một vòng, sau đó lại từ cửa đi vào.
Nguyên Thủy vẫn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sò biển đã biến mất không còn dấu tích.
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khen ngợi nói: "Sư bá, đạo cung của người thật hùng vĩ, rộng rãi, nó còn tốt hơn cả đạo cung của Đại sư bá và sư phụ ta nữa."
Nguyên Thủy cười ha hả: "Bạch Cẩm, ngươi nói lời này mà không sợ bị đánh sao? Nếu để Thông Thiên biết ngươi chê đạo cung của hắn thì ngươi tha hồ mà chịu."
Bạch Cẩm ngẩng đầu, dùng ngôn từ chính nghĩa nói: "Sư bá, người biết ta mà, chất phác thật thà, thứ không biết nhất là nói dối, cho dù ở trước mặt sư phụ thì ta cũng sẽ nói như vậy."
"Vậy ngươi nói thử xem Ngọc Hư Cung này của ta có chỗ nào tốt?"
"Lớn đó!"
Nguyên Thủy hơi sửng sốt. Lớn? Đạo cung của Thánh Nhân đều làm để vẹn toàn với số đạo, há lại phân chia lớn nhỏ?
Khuôn mặt Bạch Cẩm hớn hở: "Ta đều đã xem đạo cung của sư phụ ta và đại sư bá rồi, tất cả đều không rộng rãi bằng đạo cung của sư bá người, đạo cung của bọn hắn đều chỉ có hai ngàn chín trăm thước nhưng đạo cung của sư bá người lại là ba ngàn, đè chặt bọn hắn một số đó!"
Nguyên Thủy nhướng mày, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi nói đạo cung của bọn hắn chỉ có hai ngàn chín trăm, không đủ ba ngàn?"
Bạch Cẩm trung thực gật đầu: "Không đủ ạ!"
"Tại sao?"
"Sư phụ ta nói quẻ không thể tính hết được bởi vì thiên đạo vô thường. Việc không thể làm hết được bởi vì việc hết thì đường tuyệt. Đại đạo năm mươi ngày tính thành bốn chín, hoàn hảo cũng chính là tận cùng.
Đại sư bá nói cầm mà tràn thì không bằng dừng lại; sắc bén quá thì khó mà duy trì lâu dài. Kim ngọc đầy sảnh đường không ai giữ được; nếu giàu sang mà sinh kiêu ngạo, tức là đã tự mình lưu lại tội nghiệp. công thành thì phải lui về, đó mới là đạo trời."
Nguyên Thủy hơi sững sờ, đột nhiên trong lòng hơi mất tự nhiên, không ngờ tiểu đệ và đại huynh sẽ có cùng một suy nghĩ? Bây giờ ta lại có vẻ như đang thể hiện vậy.
Nguyên Thủy ho khan rồi cười nói: "Quá hoàn mỹ chính là không hoàn mỹ nhất, ba ngàn đại đạo biến hóa khôn lường, há lại có số đạo vẹn toàn."
Hắn vung tay lên, toàn bộ cung điện cháy lên ngọn lửa màu vàng, trong ngọn lửa, cung điện bắt đầu thu lại, một vài vật liệu dư thừa bay ra, trôi lơ lửng bên ngoài đạo cung, phát ra bảo quang.
Đột nhiên ngọn lửa co lại, Ngọc Hư Cung đã thu hẹp thành hai ngàn chín trăm thước, không khác gì Bích Du Cung và Đâu Suất Cung.
Nguyên Thủy cúi đầu nhìn Bạch Cẩm rồi ôn tồn nói: "Ngươi đặc biệt tới để nhắc nhở ta đúng không?"
Bạch Cẩm xấu hổ nói: "Quả nhiên việc gì cũng không gạt được ánh mắt của sư bá."
Nguyên Thủy cười ha ha: "Sau này có việc gì cứ nói thẳng, sư bá há lại là một người nhỏ mọn? Lại còn tặng đồ ăn, lại còn khen Ngọc Hư Cung rộng rãi, vòng vo, ngươi cũng không ngại mệt đến cuống cuồng à."
"Sư bá, bây giờ ta thật sự có chút việc."
"Nói!"
"Sư bá, ngài có thể cho ta mấy cái phế liệu còn dư lại ở bên ngoài không?"
"Muốn thì lấy đi!"
"Đa tạ sư bá!" Bạch Cẩm vui vẻ bái lạy.
Trong lòng Nguyên Thủy khẽ động, hắn nhíu mày rồi ngưng trọng nói: "Bạch Cẩm, ngươi về trước đi, ta muốn đi đến Nữ Oa Cung một chuyến."
"Sư bá, đệ tử cáo từ." Bạch Cẩm đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ, sau đó ũng không hỏi nhiều mà xoay người đi ra ngoài.