Chương 142: Bạch Cung của Bạch Cẩm
Bạch Cẩm bước ra khỏi đạo cung, sau khi thu được Tiên Bảo Thần Tài màu sắc rực rỡ, hắn đột nhiên sững sờ, không đúng, làm sao để quay trở lại bây giờ? Bạch Cẩm vội vàng xoay người chạy về phía đại điện, hy vọng sư bá vẫn chưa rời đi.
Trước khi Bạch Cẩm chạy đến đại điện, đã nhanh chóng kêu lên: "Sư bá, sư bá, người vẫn còn ở đó chứ?"
Âm thanh của Nguyên Thủy truyền ra từ bên trong đại điện: "Có chuyện gì sao?"
Bên ngoài đại điện, tâm tình Bạch Cẩm thoáng buông lỏng, cung kính chắp tay hành lễ nói: "Sư bá, nơi này cách Đông Hải rất xa, người có thể tiễn đệ tử một đoạn đường hay không?"
Trong đại điện, Nguyên Thủy nở nụ cười rồi vung tay lên, thân ảnh của Bạch Cẩm biến mất trong nháy mắt.
...
Phía trên Tam Quang Thần Đảo tại Đông Hải, đột nhiên thân ảnh của Bạch Cẩm xuất hiện trên bầu trời, hù dọa một đàn chim đang bay, tiếng chim hót loạn lên.
Bạch Cẩm đáp xuống đứng trên bãi cỏ, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cũng gần đủ vật liệu xây dựng đạo cung, hơn nữa còn cùng cấp bậc vật liệu với đạo cung của Thánh Nhân, cao cao tại thượng! Chờ xây dựng xong, nhất định phải mời Đại sư huynh tới thăm mới được.
Nói là làm, Bạch Cẩm lập tức bắt tay vào xây dựng đạo cung của chính mình, luyện hóa tạo hình từng loại linh tài.
Ba ngày sau, một tòa đạo cung trong suốt bỗng mọc lên từ trong mặt đất, hình dáng chủ yếu của đạo cung là hình bầu dục, trong suốt như ngọc lam, phía bên ngoài có bạch vân không ngừng lưu chuyển, không khác gì một thiên không rộng lớn.
Phía Đông đạo cung có trồng hai hàng đại thụ, chim muông đậu trên đại thụ ríu rít không ngừng. Hai hàng đại thụ trải dài đến trước đạo cung, nơi đây chính là môn hộ của nó.
Bạch Cẩm đứng trước môn hộ, xoa xoa cằm đánh giá đạo cung. Quái lạ? Sao ta lại vô thức xây dựng thành hình dạng này? Tạo hình trông giống như tổ chim nhưng quả thực xinh đẹp soái khí. Sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, hòa quyện giữa thiên nhiên và tạo vật thú vị hơn nhiều so với sư phụ của bọn hắn.
“Sư huynh.” Trên bầu trời vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên.
Mấy thân ảnh đạp mây cưỡi gió bay tới, đáp xuống bên cạnh Bạch Cẩm, đó là ba người Thạch Cơ, Vân Tiêu và Triệu Công Minh.
Bạch Cẩm cao hứng nói: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho đạo cung thì thỏa đáng?”
Triệu Công Minh nhìn tòa nhà có kiến trúc cổ quái phía trước, chần chờ nói: “Sư huynh, đây là… đạo cung của ngươi sao?”
“Đúng rồi! Có phải rất ngầu hay không?’
“Ách...trông rất kì lạ, rất xinh đẹp.”
Bach Cẩm cười ha ha, nói: “Các ngươi mau giúp ta suy nghĩ một chút, đạo cung này của ta nên gọi là gì?”
Vân Tiêu đi về phía trước mấy bước, chạm vào bức tường màu lam của đạo cung, nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, ngươi đã dùng vật liệu gì? Dường như rất bất phàm.”
“À! Phần thân chính được tạo thành từ một chút tức nhưỡng rồi thêm bích thủy quỳnh tương và bạch kim vào luyện chế thành.”
Vân Tiêu vội vàng rút tay lại, lui về phía sau hai bước, tức nhưỡng thì khỏi phải nói, thiên hạ vạn tổ chi mẫu, cũng chỉ có Thánh Nhân mới có một chút. Bích thủy quỳnh tương thì chưa từng nghe qua nhưng bạch kim thì chính là vật liệu mà sư phụ sử dụng trong việc xây dựng cung điện khoảng thời gian trước, nghe nói là do bạch vân ngưng kết thành kim, ngàn vạn năm khó thành một tia, Đại La Kim Tiên còn khó mà lấy được, thế mà lại bị sư huynh luyện chế thành vách tường?
Trong lòng cả ba người đều dâng lên một ý niệm, sư huynh cũng quá xa xỉ rồi! Không cần phải suy nghĩ nhiều, loại vật liệu này chắc chắn cũng là được sư phụ cho. Trong lòng trào ra một cỗ chua chua, đều là đệ tử sao lại có khác biệt lớn như thế chứ?
“Các ngươi đừng nhìn mãi như thế! Giúp ta nghĩ một cái tên cho đạo cung. Trong lúc nhất thời ta cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay.” Bạch Cẩm thúc dục.
Thạch Cơ nói: “Sư huynh, danh xưng của đạo cung có can hệ trọng đại, khí vận tương liên với ngươi, chúng ta không dám nói bừa, ngươi phải tự mình định đoạt.”
“Quên đi, ta cũng lười suy nghĩ, cứ gọi là Bạch Cung đi!”
Bạch Cẩm tiện tay vung lên, phía trước môn hộ của đạo cung hiện lên hai chữ ‘Bạch Cung’ màu vàng to.
Thạch Cơ vội nói: “Sư huynh, xin cân nhắc kỹ lại!”
“Ta đã cân nhắc kỹ rồi.”
“Nhưng mà ‘Bạch Cung’ cũng quá tùy ý rồi.”
“Tùy ý sao? Ngươi không cảm nhận được một cỗ bá khí ở phía trên à?”
“Hoàn toàn không.”
Bạch Cẩm nhìn về phía Vân Tiêu và Triệu Công Minh.
Vân Tiêu và Triệu Công Minh cũng lắc đầu, hoàn toàn không có chút bá khí nào, danh tự này giống như đùa giỡn vậy, gọi là Vân Đình Thiên Cung nghe còn bá khí hơn!
“Đó là các ngươi không biết thưởng thức cái gọi là ‘đại đạo chí giản’ tên giản dị nhưng hàm ý sâu xa, đạo cung của Bạch Cẩm ta gọi là Bạch Cung, không có vấn đề gì chứ?”
Cả ba người đều không còn gì để nói, đúng là không có vấn đề nhưng mà hơi tùy ý.
“Đi, theo ta vào xem đồ vật bên trong.”
Bạch Cẩm dẫn ba người đi vào bên trong, xuyên qua một tầng ánh sáng của môn hộ đã bước vào bên trong một hoa viên mỹ lệ, trong hoa viên có một ao nước trong xanh, toàn bộ ao nước đều trắng nõn như ngọc, bên trong ao nước tỏa ra nhiệt khí.