Chương 144: Bạch Cẩm tới Bích Du Cung
Bạch cẩm quay người bước ra ngoài.
Thạch Cơ nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Sư huynh, ngươi đi đâu vậy?”
“Tới Bích Du Cung!” Bạch cẩm cũng không quay đầu lại nói.
Thạch Cơ vội kêu lên: “Sư phụ không ở trong Bích Du Cung, người đã đến Oa Hoàng Thiên vào ba ngày trước rồi.”
Bạch Cẩm dừng bước lại, trong lòng dâng lên một cỗ nghi hoặc, đã đi đến Oa Hoàng Cung ba ngày trước? Đó không phải là khoảng thời gian mà Nhị sư bá đến Oa Hoàng Cung sao? Chẳng lẽ lại có chuyện gì đó xảy ra ở tam giới?
Quên đi, nhất thời nội tâm của Bạch Cẩm cũng buông lỏng, nếu sư phụ thật sự ở đây thì đúng là rất khó để hành động, chính hắn cũng không có lòng tin có thể thuyết phục những đồ nhi yêu thích sư phụ tụ tập lại, bây giờ sư phụ không có ở đây, ngược lại có thể dễ dàng hành động hơn.
Bạch cẩm hỏi: “Những đệ tử mới được thu nhận kia đã bị Đa Bảo sư huynh mang đi đâu?”
Vân Tiêu nói: “Bọn hắn đều đang ở trong đạo cụng trên hòn đảo của Đa Bảo sư huynh nghe hắn giảng đạo.”
Bạch Cẩm gật đầu rồi bay ra phía ngoài.
Triệu Công Minh do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có cần đi hỗ trợ không?”
Thạch Cơ lắc đầu nói: “Sư huynh đi đánh cờ với Đa Bảo sư huynh, chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Triệu Công Minh hoài nghi nói: “Đa Bảo sư huynh rất bá đạo, Bạch Cẩm sư huynh sẽ không sao chứ? Lỡ có đánh nhau thì làm sao bây giờ?’
Thạch Cơ tự tin nói: “Yên tâm đi! Khi còn ở Côn Luân Sơn, Bạch Cẩm sư huynh chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi.”
Vân Tiêu cười nói: “Nhưng có điều theo sau xem xét một chút chắc cũng không sao chứ?”
Thạch Cơ gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta đi theo sau xem đi.”
Trong phút chốc, ba người liền phá không bay theo sau.
…
Một hòn đảo đứng sừng sững ở phía Đông của Kim Ngao Đảo, nếu như nói Kim Ngao Đảo như một con rùa thì hòn đảo này không khác gì một quả trứng, mặt ngoài trơ trụi không có một chút mỹ quan nào, ở trung tâm hòn đảo là một tòa bảo tháp, phía trên bảo tháp có ba chữ 'Đa Bảo Tháp' lớn, cả tòa bảo tháp tỏa sáng lấp lánh chiếu rọi hòn đảo khiến cả hòn đảo tựa như một viên minh châu.
Bạch Cẩm đáp xuống trước bảo tháp, nhìn danh tự trên bảo tháp rồi bước vào trong.
Bên trong bảo tháp, Đa Bảo mặc đạo bào ngồi trên chủ vị, những thân ảnh dày đặc ngồi xếp bằng phía dưới, nguyên một đám mặt xanh nanh vàng, yêu khí và ma khí dày đặc, một số ngoại môn đệ tử ngồi xếp bằng bên cạnh, trên thân lóng lánh Thượng Thanh Tiên Quang, đương nhiên Cô Lương, Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu cũng nằm trong số đó.
"Phu học đạo chi nhân, nhập có năm thời. Thời thứ nhất: động nhiều tĩnh ít, tư duyên vạn cảnh, chọn lẽ vô thường, niệm lo độ lượng, giống như ngựa hoang, thường nhân tâm dã. Thời thứ hai: Tâm tĩnh ít động nhiều, nhiếp động nhập tĩnh, tâm nhiều tán dật, khó mà chế ngự, nhiếp chi cần sách, truy đạo bắt đầu...”
Cái mà Đa Bảo đang giảng bọn hắn chính là Định Quan Kinh mà Thông Thiên giáo chủ giảng cho các đệ tử của Tiệt Giáo lúc trước, đó là phương pháp tu tâm nhập môn.
Hơn năm ngàn đệ tử mới nhập môn phía dưới, lần lượt buồn ngủ, vò đầu bứt tai, không có chút định tính nào, thậm chí có người còn nhìn Đa Bảo với vẻ cảnh giác giống như sợ bị tính kế.
Quỳnh Tiêu truyền âm nói: "Cô Lương sư tỷ, chúng ta đã nghe giá kinh này nhiều lần lắm rồi, ngồi ở chỗ này làm gì chứ?"
Bích Tiêu cũng truyền âm nói: "Đúng đó! Ta nghe đến mệt rồi, chúng ta vẫn nên ra ngoài chơi đi!"
Tiểu Thu Thu trên đầu của Cô Lương lắc lư, trong mắt lóe lên một tia cơ trí sáng rực, truyền âm nói: "Chúng ta đang đánh vào nội bộ của địch nhân, theo dõi nhất cử nhất động của địch nhân."
Quỳnh Tiểu hỏi: "Sau đó thì sao?"
Cô Lương truyền âm với vẻ đương nhiên nói: “Đương nhiên là chờ Bạch Cẩm sư huynh trở về, sau đó bán tất cả những tin tình báo này cho sư huynh. Bạch Cẩm sư huynh là người hào phóng, hẳn là có thể bán được không ít kim tiền đâu."
Hai mắt Bích Tiêu sáng lên, nhanh chóng truyền âm nói: "Bán cho Bạch Cẩm sư huynh? Có phải là Công Đức Kim Tệ không?"
Cô Lương gật đầu một cái.
Trong mắt Bích Tiêu lộ rõ vẻ vui mừng, nàng đã thèm muốn Công Đức Kim Tiền của Cô Lương từ rất lâu, mừng rỡ tán thưởng nói: "Sư tỷ, người thật thông minh, loại biện pháp kiếm tiền nãy cũng có thể nghĩ ra."
Cây nấm nhỏ trên đỉnh đầu Cô Lương lắc lư, nàng dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên rồi!"
Đột nhiên, Quỳnh Tiêu truyền âm nói: "Ta có một suy nghĩ, nếu chúng ta đều ở đây thì sao biết được khi nào sư huynh sẽ quay về."
Đột nhiên cây nấm nhỏ trên đầu Cô Lương khựng lại, vẻ mặt đắc ý cũng khựng lại. Đúng vậy! Sao chúng ta biết được khi nào thì sư huynh trở về?
Bộp.
Bộp.
Bộp.
…
Tiếng bước chân truyền đến làm gián đoạn âm thanh giảng kinh.
Đa Bảo nhíu mày, âm thanh giảng kinh lập tức dừng lại. Trong phút chốc, hơn năm ngàn đệ tử đều quay đều nhìn về phía lối vào, ma khí, yêu khí và tiên khí hỗn hợp, u thâm khủng khiếp.
Cô Lương cúi đầu, tuyệt vọng nói: "Xong rồi, sư huynh đã trở lại, toàn bộ cố gắng mấy ngày nay đều uổng phí rồi."
Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu cũng than thở một hồi.
Bạch Cẩm từ ngoài cửa bước vào, chắp tay hành lễ, cười ha hả: "Bái kiến Đại sư huynh."