Chương 145: Đôi co với Đa Bảo
Đa Bảo mỉm cười nói: "Bạch Cẩm sư đệ, người đã đi đâu vậy?"
"Phiền Đại sư huynh quan tâm rồi, sư đệ đi thu thập một số vật liệu để kiến tạo đạo cung."
"Chuyện về đạo cung có can hệ quan trọng, Bạch Cẩm sư đệ lại là ngoại môn thủ đổ của Tiệt Giáo. Ở một mức độ nào đó, đạo cung của ngươi cũng đại biểu cho bộ mặt của Tiệt Giáo chúng ta, không thể tùy tiện, nơi này của ta còn thừa lại một số phế liệu. Bạch Cẩm sư đệ có cần không?"
Từng tiếng xì xào vang lên trong hơn năm ngàn đệ tử mới nhập môn, ngoại môn thủ đồ! Nhưng mà dường như vị ngoại môn này thủ đồ rất nghèo, vật liệu để luyện chế đạo cung cũng không có.
Bạch Cẩm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của sư huynh nhưng đạo cung của sư đệ đã hoàn thành rồi, ngươi cứ giữ những vật liệu đó cho mình đi!"
Đa Bảo mỉm cười nói: "Hy vọng đó không phải là nơi nhà ngói lợp mè."
“Hoan nghênh sư huynh tới thăm bất cứ lúc nào."
Ở ngoài cửa, Thạch Cơ, Vân Tiêu và Triệu Công Minh lặng lẽ xuất hiện rồi trốn vào một góc nhìn về phía hai vị sư huynh đang mỉm cười hài hòa trò chuyện với nhau.
Triệu Công Minh truyền âm nói: "Xem ra quan hệ giữa hai vị Đại sư huynh rất tốt!"
Thạch Cơ truyền âm nói: "Ngươi không hiểu sao, đây gọi là là tiên lễ hậu binh. Chờ khi Đa Bảo sư huynh yên tâm cảnh giác, Bạch Cẩm sư huynh sẽ phản lại ngay lập tức."
Vân Tiêu truyền âm nói: "Ta có thể cảm nhận được một tia hàn ý."
Thạch Cơ nghiêm túc gật đầu một cái, rất lạnh!
"Sư đệ, lần này ngươi tới là vì chuyện gì?"
Bạch Cẩm thu liễm nụ cười nói: "Nghe nói sư huynh đang giảng kinh thụ đạo trong đạo cung nên ta đặc biệt tới xem một chút."
"Nếu sư đệ có ý định này thì có thể ngồi xuống nghe."
Bạch Cẩm lắc đầu nói: "Nghe thì cũng được nhưng ta tới là vì những sư đệ sư muội mới nhập môn này, mong sư huynh để cho ta đưa bọn hắn đi."
Đa Bảo lắc đầu nói: "Không được!"
"Vì sao không được?"
"Ta đang truyền đạo cho bọn hắn, sư đệ vẫn nên chờ sư phụ trở về rồi hẵn đến đấy."
Bạch Cẩm nhìn xung quanh đám đông, thở dài một hơi nói: "Aizz… Sư huynh à! Ta vốn không nên quản đến chuyện của ngươi nhưng giảng đại đạo chân kinh của Tiệt Giáo ta cho ngoại nhân có phải không thích hợp hay không?"
Đa Bảo lãnh đạm nói: "Sư đệ, bọn hắn không phải ngoại nhận mà là đệ tử của Tiệt Giáo chúng ta."
"Nếu là đệ tử Tiệt Giáo thì lấy thẻ bài chứng minh thân phận ra cho ta xem qua."
Đa Bảo hơi sững sờ, thẻ bài chứng minh thân phận? Đúng là bọn hắn không có, giải thích nói: "Trước đó, lúc sư phụ thu nhận đồ đệ, sư đệ không có ở đó cho nên tất cả bọn hắn chưa làm thẻ bài chứng minh thân phận."
Bạch Cẩm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vậy thì bọn hắn không phải là đệ tử của Tiệt Giáo chúng ta."
Đa Bảo thu liễm nụ cười, nhàn nhạt nói: "Việc thu nhận bọn hắn vào
Tiệt Giáo chúng ta là do sư phụ quyết định."
Bạch Cẩm lắc đầu nói: "Sư phụ không có cho ta biết mà ta là mặt mù, chỉ nhận chứng không nhận người, không có thẻ bài chứng minh thân phận thì ta sẽ không xem bọn hắn là đệ tử của Tiệt Giáo. Sư huynh, người truyền đại đạo chân kinh của Tiệt Giáo ta cho ngoại nhân thì có tội gì?"
Âm thanh của Đa Bảo cao thêm vài phần, quát lớn: "Bạch Cẩm, ngươi đúng là hung hăng càn quấy!"
"Sư huynh, ngươi làm vậy là phản bội sư môn."
Nhiều đệ tử mới nhập môn nhìn Đa Bảo đạo quân một chút rồi lại nhìn Bạch Cẩm một chút, trong lòng dâng lên một ý niệm, rốt cuộc cái gọi là thẻ bài chứng minh thân phận là thứ gì? Hình như rất quan trọng.
"Bạch Cẩm, đây là đạo tràng của ta, sao có thể để ngươi làm càn?"
"Sư huynh, đây là đạo tràng của Tiệt Giáo, ngươi dám phản bội sư môn thì ta ắt dám quản!"
"Ngươi còn dám nói ta phản bội sư môn?"
"Ngươi đang giảng đạo cho ngoại nhân!"
"Bọn hắn đều là đệ tử do sư phụ thu nhận!"
"Bọn hắn không có thẻ bài chứng minh thân phận!"
"Là ngươi không cho làm!"
Bạch Cẩm vung tay, quạt lớn: "Các người đi theo ta làm thẻ bài chứng minh thân phận." Rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hơn năm ngàn đệ tử do dự một chút, sau đó toàn bộ đều đứng dậy đi theo Bạch Cẩm ra ngoài, dường như thẻ bài chứng minh thân phận là minh chứng cho đệ tử Tiệt Giáo, không thể không làm.
Cửa tháp của Đa Bảo đóng 'ầm' một tiếng, trong phút chốc đại điện yên tĩnh hoàn toàn.
Trên chủ vị, Đa Bảo cười nói: "Bạch Cẩm, loại thủ đoạn nhỏ này không có tác dụng với ta đâu."
Bạch Cẩm quay đầu lại nhìn Đa Bảo trên chủ vị, trong lòng nói thầm, Đại sư huynh thật sự đã thông minh hơn rồi.
Bạch Cẩm nở nụ cười nói: “Haha, vừa rồi ta chỉ nói đùa một chút, Đại huynh chớ trách, chớ trách!"
Hơn năm ngàn đệ tử cùng quay đầu nhìn về phía Đa Bảo, sau đó tránh ra hai bên, nhe răng cười một cái, lộ ra dáng vẻ xem kịch vui. Xem ra hiện tại chúng ta vẫn rất quan trọng nha! Cả hai vị sư huynh đều đang tranh giành chúng ta.
"Nói đùa xong rồi, sư đệ có thể rời đi."
Bạch Cẩm than khổ nói: "Sư huynh! Chúng ta nói lý một chút, bọn hắn vốn là đệ tử ngoại môn nên thuộc quyền quản lí của ta nhưng cách làm của sư huynh bây giờ khiến ta rất khó xử! Về sau làm sao ta có thể lấy lại được uy tín với đám đệ tử ngoại môn?