Chương 147: Điểu Sào
Thông Thiên giáo chủ quát lớn: "Đa Bảo!"
Đa Bảo vội vàng đứng lên, cung kính chắp tay hành lễ, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Không phải vi sư để cho ngươi truyền đạo cho bọn hắn sao? Vì sao đều bị Bạch Cẩm đuổi đi rồi?"
Đa Bảo cung kính nói: "Bạch Cẩm sư đệ đi vào nói một trận với đệ tử, cương quyết muốn dẫn tất cả bọn hắn đi, nói muốn cho bọn hắn đi làm thẻ bài chứng minh thân phận, đệ tử liền tin."
Thông Thiên nhìn xuống đạo cung trống rỗng phía dưới, hữu khí vô lực nói: "Đi đi! Tất cả đều trở về đi, hôm nay không giảng đạo."
Toàn bộ đệ tử của Tiệt giáo đều đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử cáo lui!" Sau đó quay người rời khỏi Bích Du Cung.
Bên trong đại điện trống rỗng, Thông Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, phất tay lên, một mặt kính hiện ra trước mặt, bên trong mặt kính chính là thân ảnh của Bạch Cẩm, mặt đầy bụi đất đi lại giữa hoang sơn dã lĩnh, trên người còn có vết máu, rõ ràng là vừa mới đánh nhau.
Thông Thiên giơ ngón tay lên khẽ động vài cái.
Đột nhiên có một thanh âm vang lên từ bên ngoài: "Vô Đương cầu kiến sư phụ!"
Thông Thiên thu ngón tay lại, nói: "Vào đi!"
Vô Đương bước vào từ môn hộ của đại điện, ngước mắt nhìn lên hình ảnh đang lơ lửng trên không trung, chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến sư phụ!"
"Ngươi tới để cầu tình cho Bạch Cẩm?"
Vô Đương đứng lên, vừa cười vừa nói: "Không thể nói là cầu tình, sư phụ còn chưa nổi giận với tiểu sư đệ."
Thông Thiên nhìn bóng dáng trong mặt gương kia, hừ một tiếng nói: "Đúng là to gan, ngay cả đệ tử mà ta thu nhận cũng dám trục xuất, nghịch tử."
Vô Đương thánh mẫu nói: "Bạch Cẩm sư đệ cũng là vì lo nghĩ cho sư phụ, theo đệ tử hiểu thì việc người thu nhận nhiều đệ tử cùng một lúc như vậy quả thực có chút không ổn."
"Vậy sao ngươi không nói?"
Vô Đương thánh mẫu khẽ cười nói: "Thánh tâm của sư phụ chiếu sáng khắp thiên địa, người làm như vậy ắt hẳn là có nguyên nhân, chúng ta ngu dốt 'ếch ngồi đáy giếng' không nhìn thấy thiên địa, không dám nhiều lời."
Thông Thiên thở dài một hơi, ung dung nói: "Các ngươi đều rất thông minh, chỉ có Bạch Cẩm là một tên đại ngốc tử."
Những đệ tử này đều nhìn ra việc hắn thu nhận nhiều đệ tử ngoại môn cùng một lúc như vậy là không ổn nhưng cũng chỉ có Bạch Cẩm là người duy nhất dám phản bác lại, trong lòng hắn vừa tức giận lại vừa có chút vui mừng nhưng đồng thời cũng lo lắng cho Bạch Cẩm. Nếu hắn cứ ngay thẳng, không biết biến hóa như thế, sợ rằng về sau sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Bên trong Kính Tượng bỗng vang lên tiếng hát.
"Hài tử bỏ nhà lưu lạc bên ngoài
Không có y phục đẹp cũng không có đan dược tốt
Một lòng tiến về mộng viễn phương trên đường Vu Yêu từng mảnh từng mảnh
Trong lòng chảy nước mắt trên mặt thấm mồ hồi.
Hài tử rời nhà ban đêm khó ngủ
Nhớ tới phương xa, sư phụ lệ rơi
Mùa xuân trăm hoa đua nở mùa thu lá vàng rụng
Mùa đông tuyết rơi, người đừng cảm lạnh
..."
Thông Thiên giáo chủ và Vô Đương đều ngẩng đầu nhìn lên kính tượng. Ở bên trong, Bạch Cẩm vừa đi vừa ngâm nga một khúc hát nhỏ.
Vô Đương thánh mẫu sắc mặt cổ quái, cười hỏi: "Sư phụ, hay gọi Bạch Cẩm sư đệ trở về đi! Bên ngoài quá nguy hiểm, trông sư đệ rất đáng thương."
Trong lúc nhất thời, Thông Thiên vừa bực mình lại vừa buồn cười, tức giận nói: "Cứ để cho hắn chạy, không phải là rất giỏi sao? Còn học thói bỏ nhà ra đi, ngược lại ta muốn xem thử một chút, xem hắn có thể chạy đến lúc nào? Khi nào hắn nếm đủ đau khổ thì sẽ tự trở về."
"Vô Đương!"
"Có đệ tử!"
"Đạo trường của Bạch Cẩm gọi là Bạch Cung đúng không?"
"Vâng!"
Thông Thiên ra lệnh một tiếng, nói: "Giúp ta sửa lại một chút, Bạch Cung đổi thành Điểu Sào."
Vô Đương thánh mẫu bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, điều này không tốt lắm đâu! Đường đường là đệ tử của Thánh Nhân, sao đạo cung lại gọi là Điểu…Điểu Sào."
"Có gì không tốt? Hắn vốn là một con chim nhỏ."
Thông Thiên giáo chủ phất tay, một cái thiệp bay ra rồi lơ lửng trước mặt Vô Đương thánh mẫu, thúc giục nói: "Nhanh đi!"
Vô Đương Thánh Mẫu bất đắc dĩ đáp: "Vâng!" Nàng dùng hai tay cung kính tiếp nhận Pháp Thiếp rồi đi ra bên ngoài.
Vô Đương thánh mẫu rời khỏi Kim Ngao Đảo, sau đó đạp mây cưỡi gió bay ra bên ngoài, xuyên qua mặt biển yên tĩnh tới Tam Quang Tiên Đảo ở phía Nam rồi hạ xuống một đám mây, hù dọa một đám hải âu.
Vô Đương thánh mẫu đạp trên thảm cỏ thơm xanh um tùm, cất bước đi đến đạo cung rồi lấy Pháp Thiếp ra, Pháp Thiếp hóa thành một đạo tiên quang bắn ra, lướt qua trận pháp và phòng ngự của đạo cung, trực tiếp khắc trên môn hộ của đạo cung. Hai phù tự 'Bạch Cung' biến mất, thay vào đó là hai phù tự 'Điểu Sào' mới tinh.
Vô Đương thánh mẫu lắc đầu, bất đắc dĩ cười, Điểu Sào thì Điểu Sào! Được sư phụ tự mình ban tên, ngươi vẫn là nhất, sau đó nàng quay người phiêu nhiên rời khỏi.
Hành tẩu trong núi rừng, Bạch Cẩm hắt xì liên tục mấy cái, hắn sờ sờ mũi rồi tiếp tục đi về phía trước, không biết phương hướng mà lão Long Vương chỉ điểm đúng hay không, tại sao lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa tới được Nhân tộc?
Một đôi cánh chim trắng nõn nhô ra từ phía sau, hai cánh chấn động rồi cả người phóng lên thẳng lên trời, hóa thành một đạo lưu quang xuyên thẳng đi với tốc độ cực nhanh, mọi thứ xung quanh đều hư hóa, thân ảnh ẩn trong lưu quang xuyên qua giữa hư không, khuấy động lên vân vụ lôi đình mà bất cứ nơi nào hắn đi qua.
Đây chính là tốc độ chi đạo mà hắn lĩnh ngộ được khi nghe Phục Hi đánh đàn ở Bất Chu Sơn trước đó, tốc độ là truy phong trục nguyệt, tâm tình tự do tự tại, truy đuổi lôi và lực lượng thiểm điện, cất chứa thiên địa mênh mông vào trong ý chí.