Chương 148: Gặp lại Hậu thổ
Nửa tháng sau, Bạch Cẩm đi tới phía Nam của Bất Chu Sơn, hành tẩu tới từng bộ lạc của Nhân tộc, quan sát sự phát triển của Nhân tộc.
Ngày đêm dài đằng đẵng ở hồng hoang ảnh hưởng rất lớn tới Nhân tộc, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, dã thú hoành hành, trong đêm tối dài đằng đẵng, bất kể là đi săn hay sưởi ấm thì đều là một vấn đề vô cùng lớn. Cho dù Nhân tộc có Tiên nhân, dùng Tiên lực của bản thân chiếu sáng cho từng bộ lạc nhưng vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Vào chạng vạng tối trong một ngày nọ, trước khi Bạch Cẩm lại đi tới một bộ lạc khác thì đột nhiên hắn dừng chân lại, đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, ngay cạnh bộ lạc phía trước vậy mà lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng mặc một chiếc váy màu vàng, xinh đẹp thanh tú đứng dưới một gốc cây đại thụ.
Bạch Cẩm vội vàng bước nhanh lên phía trước cung kính chắp tay thi lễ, mừng rỡ nói: "Bái kiến Hậu Thổ Tổ Vu nương nương."
"Xuỵt! Đừng nói gì cả, coi chừng quấy nhiễu đên bọn chúng."
Bạch Cẩm liền thẳng người dậy rồi đứng bên cạnh Hậu Thổ, hắn nghi hoặc mà nhìn về phía bên trong bộ lạc. Quấy nhiễu thứ gì cơ? Lẽ nào Hậu Thổ Tổ Vu đang săn thú ư?
Không phải chứ! Với sức mạnh của Hậu Thổ Tổ Vu, cả hồng hoang cũng không có tới hai mươi đối thủ, càng không thể xuất hiện ở đây được.
Đợi một lát sau, Bạch Cẩm nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, người đang đợi gì vậy?"
"Nó tới rồi!"
Thanh âm trầm thấp của Hậu Thổ Tổ Vu vừa dứt, trên không trung có một đóa hắc vân bay đến che lấp đi ánh sáng của mặt trăng.
Ô!
Ô!
Ô!
….
Từ trong núi rừng truyền ra từng đợt âm thanh gào khóc thảm thiết thê lương như có như không khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Từng đạo hắc khí lao ra từ trong núi rừng đánh thẳng về phía bộ lạc nhân tộc, bên trong đạo hắc khí ấy lóe lên một con mắt màu xanh biếc âm u.
"Oan hồn nho nhỏ mà lá gan cũng lớn thật đấy!" Từ phía bộ lạc vang lên một tiếng quát chói tai.
Từ trong bộ lạc một người có thân hình cường tráng khoác trên mình một bộ da thú từng bước từng bước đi ra, long hành hổ bộ, pháp lực chấn động tản ra đầy mạnh mẽ.
Một đám đại hán tay cầm giáo nhảy ra từ trong bộ lạc trông giống như những pho tượng khổng lồ nện ầm ầm vào ranh giới của bộ lạc, trong phút chốc những tảng đá văng lên tung toé.
"Giết!"
Tất cả đại hán đồng thanh hét lên một tiếng thật lớn, khí huyết hoá thành sóng lửa hình thành một bức tường lửa nối nhau không ngớt vây quanh bảo vệ bộ lạc ở bên trong. Vô số bóng đen đang lao tới bên rìa bộ tộc liền gào thét thê thảm mà quay đầu bỏ chạy, những con chạy chậm đều bị biến thành những làn khói đen phiêu tán dưới xung kích của khí huyết.
Nơi núi rừng xa xa, một đạo bóng mờ to lớn chậm rãi hiện lên, đạo bóng mờ kia vươn một cái xúc tua ra, trông cứ như một gốc cây đại thụ đang lay động trong màn đêm.
Trên bầu trời, vị đại hán mặc đồ da thú lập tức chuyển động. Ầm ầm! Trên không trung, một trận sóng khí khuấy động giết thẳng tới bóng đen khổng lồ kia.
Không có đại hán mặc da thú, vô số bóng đen trong núi rừng lại tuôn ra, không sợ hãi hơi nóng của khí huyết nữa mà gào thét mà lao thẳng về phía bộ lạc Nhân tộc. Trận chiến giữa người và quỷ xảy ra ngay trước nơi ở của bộ lạc, tiếng giết chóc chấn động thiên địa.
Ở rặng núi phía xa, đại hán mặc da thú đang quyết đấu với quỷ vương, đất đá văng tung tóe, cây cối đổ rạp.
Trên bầu trời đêm, một thanh trượng gỗ bất thình lình phá không mà lao đến, im hơi lặng tiếng xẹt qua thân ảnh to lớn của quỷ vương, quỷ vương rú lên thảm thiết rồi vỡ tan tành, trượng gỗ phịch một tiếng đập mạnh xuống đất.
Đại hán mặc da thú vội vàng hạ xuống, nửa quỳ trước cây trượng gỗ, cảm kích mà thốt lên: "Cảm tạ Vu tộc đại nhân!" Hắn dùng hai tay nhổ cây trượng gỗ lên rồi cầm nó trên tay.
Ma vương thất thủ, tất cả những âm hồn vây trước bộ lạc đều hóa thành một cỗ khói đen chạy trốn tứ phía, ẩn vào trong rừng núi.
Tất cả đại hán của Nhân tộc cùng kích động giơ cao giáo dài trong tay phấn khích mà gầm lên: "Aaaaa…!
Dưới gốc cây đằng xa, Hậu Thổ cười nói: "Nhân tộc vốn có tiềm năng rất lớn. Bọn hắn đã xem trận chiến của Vu tộc, xem dã thú tàn sát, sau đó tìm tòi học hỏi và phát triển ra một phương pháp chiến đấu phù hợp với Nhân tộc, bọn hắn đặt tên nó là Võ, cũng giống như Vu tộc, bọn bắn không tu luyện thiên đạo hay luyện khí mà chỉ tu luyện bản thân."
Bạch Cẩm đánh giá Nhân tộc, nói: "Con đường võ thuật không cầu sự trường sinh mà chỉ cầu sự sinh tồn. Đó là một môn kỹ năng chiến đấu.
Lẽ nào nương nương tới đây là để xem nhân tộc biểu diễn võ công sao?"
Hậu Thổ vươn tay một cái, đột nhiên một bóng đen xuất hiện, bị Hậu Thổ nắm chặt trong tay. Nó kêu lên 'ô ô' ra sức giãy dụa, quả thực là một cái âm hồn.
Hậu Thổ cảm khái mà nói: "Khi còn sống, nó là một thợ săn của Nhân tộc, nó đã vẫn lacn vì bảo vệ bộ lạc nhưng sau khi chết đi ba hồn bảy vía lại biến thành thứ này. lúc đầu vẫn còn có linh trí, quyến luyến mà ở lại loanh quanh bộ tộc. Sau đó, hắn ngày càng trở nên hung dữ hơn và bắt đầu tấn công rồi giết chết những Nhân tộc mà hắn đã nói là phải bảo vệ trước khi chết, thậm chí là cả những người thân của hắn. Nó đã trở thành một chủng tộc hoàn toàn mới, nó căm hận hết thảy các sinh vật sống, từ đây xưng là quỷ."