Chương 150: Thường Nga bị bắt
Nam tử khôi ngô đi tới trước mặt Bạch Cẩm, cười nói: "Bạch Cẩm huynh đệ không cần đa lễ, ta là Hậu Nghệ, cũng chính là thủ lĩnh của bộ lạc.”
"Từ lâu đã được nghe đến danh tiếng hiển hách của Đại Vu, khi xưa đã dùng chín mũi tên bắn rơi chín mặt trời, danh chấn hồng hoang, hiện giờ vừa thấy mới biết người còn hơn cả lời đồn."
Hậu Nghệ cười ha ha nói: "Những đệ tử của các giáo phái lớn như các ngươi lúc nào cũng nói chuyện vòng vo như vậy, không thoải mái như Vu tộc chúng ta.”
"Đúng vậy."
"Chính xác."
...
Các đại vu còn lại đều cười ầm lên góp lời.
Bạch Cẩm ngượng ngùng sờ sờ mũi mình giống hệt một cậu thiếu niên ngại ngùng.
Hậu Nghệ đưa tay ra nắm lấy bàn tay nữ tử lạnh lùng bên cạnh, hắn ta cất giọng dịu dàng: "Vị này là thê tử Thường Nga của ta, nàng ấy là người của Nhân tộc!”
Thường Nga cúi người hành lễ, giọng nói ẩn chứa chút kích động: "Bái kiến Thánh sứ!”
Hậu Nghệ nghi hoặc nói: "Thánh sứ?"
Thường Nga giải thích: "Lúc trước khi Nữ Oa nương nương tạo Nhân tộc có để hai vị thánh sứ che chở, sau đó hai vị ấy còn bảo vệ cho Nhân tộc chúng ta vượt qua thời kỳ sơ sinh khó khăn nhất. Hai vị ấy một là Phục Hy, một là Bạch Cẩm, được Nhân tộc tôn làm Thánh sứ, trong các bộ lạc Nhân tộc của chúng ta đều có tượng thần tạc Thánh mẫu và Thánh sứ.”
Hậu Nghệ cười ha ha nói: "Thì ra Bạch Cẩm huynh đệ còn có mối quan hệ sâu xa như thế với Nhân tộc.”
Bạch Cẩm cười nói: "Còn phải cảm ơn Vu tộc đã che chở cho Nhân tộc!”
Hậu Nghệ cười ha ha: "Nếu nói như vậy thì chúng ta đều là người một nhà đấy, hôm nay không say không về.”
Thường Nga cũng nở một nụ cười tươi mừng rỡ nói: "Nghệ, hôm nay may mắn được gặp Thánh sứ, lòng ta thấy vô cùng vui mừng, ta muốn dâng lên một điệu nhảy.”
Hậu Nghệ dịu dàng cười nói: "Được! Ngươi muốn làm gì đều được.”
Thường Nga buông tay Hậu Nghệ, xoay người đi về phía xa xa. Hậu Nghệ, Bạch Cẩm và ngay cả các đại vu cũng ngồi xuống bên cạnh lửa trại.
Thường Nga bước lên trước khoảng mười thước, lúc nàng xoay người, làn váy tiên cũng uốn lượn theo, đôi tay ngọc ngà chầm chậm đưa lên, tà áo bay múa như có gió thổi, chỉ một động tác đơn giản nhưng trong nháy mắt đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Ánh mắt mọi người đều dồn qua chỗ nàng, những Vu tộc khi nãy còn cười đùa đều dừng lại, chậm rãi tản ra bốn phía, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thường Nga.
Một mình Thường Nga xoay tròn trên bãi cỏ, nàng múa một điệu múa tao nhã động lòng người, nàng vung tay, nhướn lông mày, mỗi một động tác đều cực kỳ xinh đẹp, cả quảng trường yên tĩnh không tiếng động, tất cả Vu tộc đều đắm chìm trong điệu múa của Thường Nga.
Hậu Thổ im lặng xuất hiện ở chỗ ngồi, nàng nhíu mày nhìn Thường Nga đang xoay múa trước mặt mình, kẻ thuộc Nhân tộc này có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên trên bầu trời có một cột sáng từ ánh trăng chiếu xuống bao phủ lấy Thường Nga, tất cả mọi người trong nháy mắt bừng tỉnh.
"A!" Thường Nga thét lên một tiếng, nàng rời khỏi mặt đất, bay lên trời theo cột sáng kia.
Hậu Nghệ đứng bật dậy, hắn cất lên tiếng thét thất thanh: "Thường Nga." Hậu Nghệ đạp chân lên mặt đất rồi bay vút vào không trung, hắn rướn người muốn nắm lấy tay Thường Nga nhưng tay vừa chạm phải ánh trăng kia thì thân thể hắn trong nháy mắt đã bị bắn ngược rồi văng xa mấy nghìn thước trên không trung.
“Nghệ, cứu ta!” Thường Nga hoảng hốt hét lên nhưng lại bị kéo về hướng mặt trăng.
Hậu Thổ giận dữ quát lên: "Thì ra là ngươi, Hi Hòa." Nàng bay vụt đến cột ánh sáng, sau đó đánh một chưởng. ‘Uỳnh một tiếng kinh thiên động địa, trăng tròn trên trời vặn vẹo ra từng đợt gợn sóng, cột sáng này chính là Thái m bản nguyên chi lực, trừ phi có thể đánh vỡ Thái m Tinh chỉ với một đòn, nếu không thì cũng không có cách nào phá vỡ cột sáng này.
Mới chớp mắt, Thường Nga đã biến mất trong ánh trăng.
Một tiếng thét hoảng sợ từ cột sáng vọng xuống.
Hậu Nghệ gầm lên giận dữ: "Thường Nga!” Hắn cầm một cây cung bằng xương, chân đạp lên hư không rồi lao về hướng mặt trăng.
Các Vu tộc còn lại của bộ lạc Nghệ Vu nổi điên, cả đám cầm lấy vũ khí, gào lên giận dữ: “Giết!” Sau đó chạy theo sau Hậu Nghệ xông lên mặt trăng.
Trong nháy mắt, cả bộ lạc Nghệ Vu cũng chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm, biến cố xảy ra quá nhanh khiến Bạch Cẩm cũng giật mình kinh hãi, ta vừa được chứng kiến tận mắt cảnh tượng Thường Nga bay lên cung trăng đó ư?
Hậu Thổ Tổ Vu chợt xuất hiện bên cạnh Bạch Cẩm, trầm giọng nói: "Vu và Yêu sắp khai chiến, hồng hoang hiện giờ rất nguy hiểm, ta đưa ngươi trở về Đông Hải.”
"Nương nương, chờ một chút..." Bạch Cẩm còn chưa nói hết lời thì nháy mắt sau đã bị cuốn vào trong một con đường màu vàng, không ngừng quay cuồng trong đó.
...
Trong bộ lạc Nghệ Vu, Hậu Thổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng có thể nhìn thấy mấy vị ca ca mang theo mấy vạn người đánh về phía Yêu Đình để cứu Hậu Nghệ.
Hào quang trên người Hậu Thổ chợt lóe, hai chân nàng biến mất rồi hóa thành đuôi rắn, sau lưng nàng vươn ra bảy bàn tay, mỗi bàn tay đều có một lớp vảy dày đặc, hai tay phía trước mỗi tay nắm một con Đằng Xà, trong nháy mắt từ một người tỷ tỷ hiền thục dịu dàng biến thành Tổ Vu khủng bố, đuôi rắn động nhẹ cũng khiến mặt đất rung chuyển, sau đó Hậu Thổ Tổ Vu phóng lên trời.
Lúc này, Bạch Cẩm đang nằm sấp trên mặt đất trong Bích Du Cung của Kim Ngao Đảo thuộc Đông Hải mà đầu óc thì choáng váng. Tuy rằng đã trải qua chuyện như này một lần nhưng hắn vẫn choáng váng như vậy, còn lâu mới có sự thoải mái như khi được Thánh Nhân truyền tống tới.