Chương 151: Hỏi tội
Bạch Cẩm lắc lắc đầu rồi quan sát xung quanh, hắn đang ở chỗ nào đây?
Đột nhiên ánh mắt Bạch Cẩm chững lại, hắn nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ trên chủ vị bèn cười ngượng ngùng vẫy tay nói: "Hi! Sư phụ, người còn chưa ngủ sao?”
Thông Thiên nở nụ cười nửa thật nửa giả: “Giỏi thật đấy! Còn học được trò bỏ nhà đi trốn rồi cơ.”
Bạch Cẩm lồm cồm bò dậy, hắn quỳ gối trên bồ đoàn khóc lóc kể lể: "Sư phụ, trở về rồi, cuối cùng đệ tử cũng đã trở về rồi! Người có biết những ngày qua ta đã sống như thế nào không? Phải nằm màn trời chiếu đấtt, bị yêu ma đuổi giết, bị Vu tộc lùng tìm, rời khỏi người thì đệ tử mới biết bản thân không thể sống một mình được! Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, đệ tử sai thật rồi sư phụ!”
“Màn trời chiếu đất?”
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, đau thương nói: "Ta đã nhiều ngày không được ăn no, mỗi ngày đều há miệng về phía đông hít hai ngụm gió Đông mà sống qua ngày.”
"Thế sao ta lại thấy ngươi béo lên thế nhỉ?"
"Đó là bởi vì bên trong gió đông có khí tức của sư phụ."
“Bị yêu ma đuổi giết, bị Vu tộc lùng sục?”
"Đúng vậy! Sư phụ, người không biết yêu ma bên ngoài hung tàn biết mấy đâu, hồng hoang đại địa thì loạn lạc đến mức nào, thiếu chút nữa là đệ tử không về được nữa rồi.”
“Thế tại sao ta lại thấy ngươi ở Vu tộc ăn ngon uống tốt, vui vẻ hoan ca đây?
Bạch Cẩm giật mình: "Sư phụ, người theo dõi ta sao?”
"Vi sư chỉ cần một ý niệm là có thể rà soát hết hồng hoang."
“Sư phụ giỏi quá, đệ tử bái phục!”
"Ta thấy ngươi mới giỏi, vi sư cũng không biết ngươi quen biết Hậu Thổ Tổ Vu từ bao giờ đấy."
"Lúc trước khi đệ tử đi tìm tọa kỵ cho ngài đã vô tình gặp được Hậu Thổ Tổ Vu nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, quan hệ giữa ta và nàng chỉ là quen sơ qua thôi."
"Ha ha, Bạch Cẩm! Bây giờ ngươi đã trở rồi thì nói cho ta nghe xem! Ai cho ngươi cái gan dám trục xuất năm nghìn đồng môn như vậy hả?”
Bạch Cẩm rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người biết lá gan đệ tử từ xưa đến nay rất nhỏ mà.”
"Ngươi mà nhát gan? Ta thấy gan ngươi lớn lắm, không có kim tiền làm thẻ bài chứng minh thân phận sao? Cái cớ như thế mà ngươi cũng dám bịa ra để lừa gạt sư phụ à?”
"Sư phụ, đó là lí do để bao biện với người ngoài, chỉ là lấy cớ thôi. À không, ý ta là lý do thật sự không phải như thế.”
"Vậy lý do là gì?"
Bạch Cẩm thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Là đoàn kết, không đoàn kết thì không đứt, nếu bọn hắn không đoàn kết thì không thể làm đệ tử Tiệt Giáo của ta.”
Thông Thiên nhíu mày, đám yêu ma quỷ quái mà hắn gặp lúc trước đúng là không đoàn kết, giữa hai bên vẫn luôn duy trì cảnh giác với đối phương, thậm chí còn cảnh giác với toàn bộ thế giới. Nếu là vì nguyên nhân này thì mọi chuyện cũng có thể hiểu được. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Từ đâu mà ngươi lại khẳng định bọn hắn không đoàn kết?”
"Ta đưa những đệ tử kia đến đạo tràng của ta, trong đó có một nửa người bước chân trái lên đảo trước, lại có một nửa người bước chân phải lên đảo trước, như vậy chẳng phải đã chứng tỏ được chuyện bọn họ không đoàn kết rồi đúng không? Trong cơn tức giận, đệ tử đã trục xuất hết bọn hắn ra khỏi sư môn.”
Thân thể Thông Thiên khẽ khựng lại, ngón tay hắn rung rung, trừng mắt nhìn Bạch Cẩm nói: "Cái không đoàn kết mà ngươi nói đấy ư?”
Bạch Cẩm gật đầu ra vẻ đương nhiên: "Đúng vậy! Đến chuyện bước đều chân mà bọn hắn còn không làm được thì nói gì đến chuyện đồng tâm hiệp lực.”
Thông Thiên vỗ bốp một cái lên đùi rồi quát lớn: "Bạch Cẩm, ngươi cảm thấy vi sư mù rồi phải không? Ngươi dám lấy cái cớ như thế ra lừa gạt vi sư sao!”
Bạch Cẩm thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi! Không giấu diếm người, là ta cố ý đấy, đệ tử xin được chịu phạt.”
Hiếm khi hắn lại tỏ ra cứng rắn như vậy: "Sư phụ, chỉ cần ta còn là ngoại môn thủ đồ thì tuyệt đối không cho phép người nhận đệ tử lung tung, trừ phi người hủy bỏ thân phận ngoại môn thủ đồ của ta thì sau này người muốn nhận bao nhiêu đệ tử cũng được.”
“Muốn lười biếng à, ngươi đừng có mơ!”
Thông Thiên và Bạch Cẩm một người đứng bên trên, một người đứng bên dưới, hai người cứ đứng như vậy trừng mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Thông Thiên bất đắc dĩ nói: "Vi sư cũng không có sở thích khác, chỉ muốn thu nhận mấy tên đệ tử, sao mà ngươi không thông cảm cho vi sư một chút vậy hả?”
"Sư phụ, người làm thế mà bảo là nhận mấy tên đệ tử sao? Muốn trở thành đệ tử của Đại sư bá phải trải qua sàng lọc nghiêm khắc, sau đó mới chọn một vị đệ tử thân truyền và một vị đệ tử ký danh. Nhị sư bá nhận đệ tử cũng yêu cầu phải qua được liên tiếp mười hai đại trận. Người thì hay rồi, mặc kệ phẩm tính tu hành, ai đến cũng nhận hết, một lần nhận tận năm nghìn người, hai lần chẳng phải đến hơn vạn người à! Hơn nữa còn theo kiểu nuôi thả, người làm thế mà gọi là nhận đồ đệ à, rõ ràng là mở khu bảo tồn động vật.”
"Khu bảo tồn động vật thì làm sao! Tại sao những người khác không ai có ý kiến mà chỉ có ngươi cứ thích chống lại vi sư thế nhỉ.”
Bạch Cẩm nhẫn nại khuyên bảo: "Sư phụ, những người khác nghĩ như thế nào ta không cần biết nhưng chuyện này ta nhất định phải nhúng tay. Bởi vì người là sư phụ của ta, ta làm gì cũng đều vì người cả, đệ tử coi người như cha, tuyệt đối không thể thấy người làm sai mà còn thờ ơ, dù người có muốn đánh muốn mắng thế nào đệ tử cũng chịu hết.” Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất.