Chương 156: Nằm mơ
Đế Tuấn nói: "Đương nhiên là biết, đó là chủng tộc do Nữ Oa nương nương tạo hóa, có thể nói đó là chủng tộc huynh đệ của Yêu tộc ta, Yêu tộc ta vẫn luôn giúp đỡ và bảo vệ Nhân tộc.”
"Lúc trước Nữ Oa nương nương sáng tạo Nhân tộc có cho thêm tinh huyết của Thánh Nhân, chỉ cần giết một số lượng lớn Nhân tộc là có thể tinh luyện ra Thánh huyết từ trong huyết mạch Nhân tộc, sau đó luyện chế ra thần binh có thể hủy diệt thân thể Tổ Vu."
Đế Tuấn và Thái Nhất đồng loạt biến sắc, thần binh có thể hủy diệt thân thể Tổ Vu? Mấu chốt để chiến thắng Vu tộc lại là Nhân tộc nhỏ yếu!
Thái Nhất chần chờ nói: "Dù gì Nhân tộc cũng là chủng tộc do Nữ Oa nương nương sáng tạo ra, làm như vậy có khiến nương nương không vui hay không?”
Phục Hy cười nói: "Về sau nương nương muốn làm giáo chủ Yêu giáo, đương nhiên phải thiên vị Yêu tộc hơn rồi, Nhân tộc chỉ là chủng tộc nương nương sáng tạo ra làm đồ ăn cho Yêu tộc thôi!”
Đế Tuấn cúi người thật sâu, kích động không biết nên làm sao: "Đa tạ nương nương, Đế Tuấn ta xin cam đoan, về sau Yêu tộc ta sẽ coi nương nương là tồn tại tối cao, nếu trái lời này thì nương nương xin cứ lấy mạng ta!”
Thái Nhất cũng khom lưng thi lễ.
Phục Hy gật gật đầu, cười nói: "Ta sẽ chuyển lời lại cho nương nương! Trước tiên chúc mừng hai vị bệ hạ sắp đưa Yêu tộc lên vị trí cao nhất của thiên địa.”
Đế Tuấn đứng dậy cảm động nói: "Còn phải đa tạ đạo hữu đã đưa ra kế này! Chờ Yêu tộc ta đánh bại Vu tộc, đạo hữu chính là vị Yêu Hoàng thứ ba của Yêu Đình.”
Phục Hy chắp tay hành lễ, cảm kích nói: "Đa tạ bệ hạ!”
"Nương nương còn có một câu muốn nói."
"Xin cứ nói."
"Nương nương muốn nữ thần vô ưu trên Thái m Tinh kia."
Đế Tuấn nhíu chặt đôi mày, sau đó thở dài một hơi: "Xin đạo hữu cứ yên tâm, nàng là một hình thức tồn tại khác của Hi Hòa, sao ta có thể làm khó nàng?”
"Như thế thì tốt, ta còn có hẹn với Côn Bằng yêu sư, xin cáo từ trước."
Đế Tuấn và Thái Nhất tiễn Phục Hy rời khỏi đại điện, Phục Hy vừa bước ra khỏi đại điện thì tươi cười trên mặt hắn liền biến mất, trong mắt mang theo vô tận mệt mỏi.
Trong cung của Yêu Hoàng, nụ cười trên mặt Đế Tuấn và Thái Nhất cũng chậm rãi biến mất, hai người cứ nhìn mãi theo bóng lưng của Phục Hy.
Đế Tuấn vung tay lên, đại môn của cung điện lại đóng chặt.
Thái Nhất hỏi: "Đại huynh, lời Phục Hy đạo hữu tin được mấy phần?”
Đế Tuấn trầm tư một lát rồi nói: "Có lẽ tất cả đều là thật, cuộc chiến của Thánh Nhân liên quan đến số mệnh, Nữ Oa nương nương cần Yêu tộc chúng ta cho nên nương nương cần chúng ta đánh bại Vu tộc và trở thành nhân vật chính của thiên địa.”
"Nói cách khác, chúng ta có thể giết một phần Nhân tộc để luyện chế thần khí hủy diệt Vu tộc?"
Đế Tuấn trầm giọng dặn dò: "Sau này phải cẩn thận hơn với Phục Hy!”
Thái Nhất nhíu mày nói: "Vì sao? Không phải hắn vẫn luôn mưu tính cho Yêu tộc chúng ta hay sao?”
"Khi nãy hắn vẫn gọi vị kia là nương nương, lúc trước hắn luôn xưng là muội muội của ta."
Thái Nhất đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Đại huynh, ý ngươi là hắn và nương nương đã xảy ra tranh chấp?”
Đế Tuấn gật gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta đoán nương nương cho phép chúng ta giết Nhân tộc luyện chế thần binh đi tiêu diệt Vu tộc nhưng lại bị Phục Hy phản đối, không thì bọn hắn cũng không trở mặt như vậy, hắn đã được Nhân tộc tôn làm Thánh sứ, hắn không đồng lòng với Yêu tộc chúng ta đâu.”
Thái Nhất gật gật đầu ngưng trọng nói: "Đại huynh, ta hiểu rồi!”
Trong mắt Đế Tuấn hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nói: "Lần này ra tay với Nhân tộc thì phải nhổ cỏ cho tận gốc, không được để sót bất cứ kẻ nào.”
"Không được để sót bất cứ kẻ nào? Vậy thì giải thích sao với nương nương đây?”
"Hết thảy đều vì chiến thắng Vu tộc."
"Nương nương sẽ tin ư?"
"Chuyện đã rồi, nương nương không tin cũng phải tin. Giữ lại Nhân tộc chung quy sẽ biến thành tai họa, một khi Yêu tộc chúng ta lùi về sau thì nương nương sẽ có thêm một lựa chọn. Diệt sạch Nhân tộc, một là chặt đứt vọng tưởng của Phục Hy, hai là để Yêu tộc chúng ta trở thành lựa chọn duy nhất của nương nương.”
Thái Nhất gật đầu: "Ta hiểu rồi.” Sau đó hắn bèn chuyển đề tài: "Kẻ ở Thái m Tinh nên xử trí như thế nào?”
"Tạm thời cứ mặc kệ nàng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đối phó Vu tộc."
“Được!”
...
Tam Quang Tiên Đảo, trong Điểu Sào đạo cung, Bạch Cẩm vui sướng bơi lội trong hồ bơi nóng ấm, một hồi bơi ếch, một hồi lại bơi bướm, một hồi bơi ngửa, một hồi lại bơi kiểu chó, cuối cùng hắn ngồi ở mép hồ bơi thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, mơ mơ màng màng còn ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, Bạch Cẩm thấy mình biến thành một con hạc trắng xuyên qua biển mây, một hồi bay vòng thành hình trái tim trong mây trắng, một hồi lại đâm xuyên một cái hố giữa đám mây.
Ầm!
Bạch Cẩm biến thành hạc trắng xuyên qua một mảnh mây trắng như bông, đột nhiên lại đụng phải một cánh cửa thật lớn làm hắn đầu váng mắt hoa, lóe một cái chợt biến thành hình người ngã ngồi trước cửa.
Bạch Cẩm ôm đầu kêu rên: "Đau quá!”
Hắn vội vàng bò dậy từ bậc thang, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên tấm biển ngoài cửa viết ba chữ lớn “Oa Hoàng Cung”.