Chương 155: Phục Hy đến Yêu Đình
“Bạch Cẩm lại bảo là hắn ngẫu nhiên cướp được!”
Chuẩn Đề đứng thẳng dậy, thở dài một hơi rồi nói: "Sư huynh, có thể đừng đánh vào mặt hay không?”
"Ngươi nói xem?" Một đạo kiếm quang thông thiên triệt địa tràn ngập toàn bộ không gian.
...
Bạch Cẩm không hề hay biết chuyện xảy ra trong Bích Du Cung, lúc này hắn đang bay về phía đạo cung của mình. Từ sau khi đạo cung thành lập đến giờ, hắn còn chưa được hưởng thụ nó đâu, lần này trở về nhất định phải tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ suốt ba ngày ba đêm, nếu có thời gian lại chế thêm mấy bộ đồ bơi là tốt nhất.
Đoá tường vân đáp xuống trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm tràn đầy chờ mong đi về phía đạo cung của mình, đi tới cánh cửa trước đạo cung liền giật mình dừng bước, hắn trợn to hai mắt nhìn lên tên của đạo cung, sao Bạch Cung của ta lại biến thành Điểu Sào rồi?
"Ai làm vậy?" Một tiếng hét lớn vọng ra từ Tam Quang Tiên Đảo khiến một đám chim sợ hãi bay tán loạn.
Bạch Cẩm tức giận đi đi lại lại mãi một chỗ, nếu như là kiếp trước thì cái tên Điểu Sào này sẽ có ý nghĩa vô cùng vĩ đại huy hoàng nhưng nơi này là hồng hoang, ở hồng hoang thì chính là tổ chim, đường đường là thủ đồ của Tiệt Giáo mà lại ở trong tổ chim thì còn ra thể thống gì nữa.
Bạch Cẩm dùng đủ mọi loại thủ đoạn cũng không thể sửa lại tên như cũ, cuối cùng chỉ có thể u oán nhìn sang Kim Ngao Đảo, một lát sau mới đi vào trong cái Điểu Sào của mình.
...
Trên Yêu Đình, cung điện của Yêu Hoàng vừa vang lên một tiếng ‘ầm’ khiến cả đại điện rung động, sau đó truyền ra một loạt các âm thanh ‘choang choang’.
Trong cung của Yêu Hoàng, Đế Tuấn đứng ở trung tâm, còn bàn ghế ở xung quanh đều đã nát bấy, cốc chén cũng vỡ vụn.
Thái Nhất đứng ở bên cạnh không nói một lời, bầu không khí trong đại điện lạnh như băng.
Đế Tuấn tái mét mặt mày, cắn răng hỏi: "Khi nào? Nàng phân thần xuống hạ giới từ khi nào vậy?”
“Lúc chín vị hoàng tử vẫn lạc!” Thái Nhất bình thản nói.
Đột nhiên Đế Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía Thái Nhất, giận dữ quát: "Ngươi đã biết từ lâu rồi?”
Thái Nhất gật đầu nói: "Vâng!”
"Vì sao lại giấu ta?"
“Đại tẩu bảo ta giữ bí mật!”
Đế Tuấn tức giận mắng: "Khốn kiếp!”
Thái Nhất nói: "Đại ca, đại tẩu đã vẫn lạc rồi.”
“Nàng không vẫn lạc thì ta cũng sẽ không tha cho nàng!”
Thái Nhất nhìn về phía Đế Tuấn, trong đôi mắt ẩn chứa sự thất vọng, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
Đế Tuấn thở hổn hển vài hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thái Nhất, trấn áp vị nữ thần mới trên Thái m Tinh kia vào Thái Dương Tinh cho ta, ta muốn nàng vĩnh viễn chịu nỗi đau bị mặt trời thiêu đốt.”
“Phục Hy cầu kiến Yêu Đế bệ hạ, cầu kiến Yêu Hoàng bệ hạ!” Đột nhiên bên ngoài có một giọng nói vọng vào.
Đế Tuấn vung tay lên, thời gian như quay ngược lại, tất cả mảnh vụn dưới đất bay lên cao rồi tự ráp lại với nhau, trong nháy mắt tất cả đã khôi phục lại như cũ, từng cái bàn cái ghế quay về vị trí cũ, trên bàn ghế bày chén trà chỉnh tề, bên trong chén trà còn có nước trà tản ra hơi nóng.
Thanh âm khàn khàn bi thương của Đế Tuấn truyền ra: "Mời vào!”
Kẽo kẹt! Cửa cung điện mở rộng, Phục Hy từ ngoài cửa đi vào hành lễ: "Bái kiến Yêu Đế bệ hạ, bái kiến Yêu Hoàng bệ hạ!”
Đế Tuấn vội vàng tiến lên, đỡ hai tay Phục Hy rồi nâng hắn dậy, bất đắc dĩ nói: "Đạo hữu, ta đã nói rồi mà, chúng ta cứ coi nhau như người cùng bối phận, không cần đa lễ.”
Phục Hy đứng dậy, trả lời nghiêm túc: "Nếu đã gia nhập Yêu Đình thì nên có tôn ti trật tự.”
"Lúc không có ai chúng ta cứ trò chuyện ngang hàng là được." Đế Tuấn gượng cười rồi hỏi hắn: "Đạo hữu, đến đây là vì có việc gì?”
Phục Hy khuyên nhủ: "Yêu Hậu ngã xuống, kính xin hai vị bệ hạ nén bi thương! Yêu Đình còn cần hai vị bệ hạ chủ trì đại cục.”
Đế Tuấn thở dài một hơi, hắn siết chặt nắm tay, viền mắt ửng đỏ, bi thương nói: "Ta và Hi Hòa quen biết hơn mười kỷ nguyên, sau còn kết làm đạo lữ, nàng sinh cho ta mười đứa con, ta cũng vì nàng thống nhất yêu tộc, quân lâm thiên hạ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc nàng và chín đứa con của ta lại lần lượt bỏ mạng trong tay Vu tộc, ta và Vu tộc thề không đội trời chung, mối thù này nhất định phải khiến Vu tộc trả giá bằng máu tươi.”
Phục Hy vội vàng nói: "Bệ hạ, xin ngài đừng làm chuyện xúc động.”
"Ta không hề xúc động, hiện tại tim ta đã chết, chỉ còn lại hận thù mà thôi."
Đột nhiên Đế Tuấn quỳ xuống đất rồi chắp tay nói: "Ta bằng lòng nhường lại vị trí Yêu Hoàng cho đạo hữu, chỉ cầu đạo hữu đưa ta đến gặp Nữ Oa nương nương, cầu xin nương nương chỉ cho ta cách để diệt trừ Vu tộc.”
Phục Hy vội vàng khom lưng đỡ Đế Tuấn dậy, nói: "Ta chưa bao giờ có ý nghĩ đó với Yêu Đình, kính xin đạo hữu về sau chớ nói lời này nữa.”
Đế Tuấn được Phục Hy đỡ đứng lên, dáng vẻ khổ sở đau đớn.
Phục Hy trầm ngâm một lát rồi nói: "Về chuyện pháp môn diệt Vu tộc, nay ta tới đây chính là vì việc này, Nữ Oa nương nương có pháp dụ truyền xuống!”
Đế Tuấn và Thái Nhất giật mình một cái rồi nhìn chằm chằm vào Phục Hy.
Phục Hy nghiêm nghị nói: "Các ngươi có biết Nhân tộc không?”