Chương 167: Bạch Cẩm xoay ngược tình thế
Trên Thủ Dương Sơn, sắc mặt Thái Thượng cổ quái, mọi người thế nhưng đều nghĩ giống nhau, như này thì hơi nhiều rồi! Nhưng chắc là không chết được.
Ngọc Hư Không trên Côn Luân Sơn, Nguyên Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ồ, mái nhà này không tồi, tiểu sư điệt, ta chưa làm gì hết nha.
Bích Du Cung trong Kim Ngao Đảo, sắc mặt Thông Thiên cứng đờ, ta cảm thấy các ngươi muốn đoạt đồ đệ với ta.
Trong hư không Oa Hoàng Thiên, Thanh Loan hơi há miệng, nàng khẽ ngây dại rồi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại nói: “Nương nương, sao Bạch Cẩm sư huynh làm được vậy?”
“Sao làm được cái gì?”
Thanh Loan khoa tay múa chân lộn xộn: “Chính là được rất nhiều Thánh Nhân cùng ra tay vì hắn!” Sắc mặt nàng hưng phấn nói: “Rốt cuộc là làm như thế nào vậy? Nếu ta cũng có thể làm được chuyện này thì tốt rồi.”
“Đây là phúc duyên, ngươi có hâm mộ cũng không làm được.”
Bạch Cẩm lôi một dải lụa rực rỡ ra giữa không trung, nó lập tức hướng đến Viêm Lê Đại Vu ở trên không. Hai tay hắn cuộn tròn rồi đột ngột đẩy ra, một đạo Thần lực tứ sắc hình xoắn ốc phun ra.
Viêm Lê Đại Vu rống giận kêu lên: “Ta là Đại Vu của Vu tộc!” Trên người hắn hiện ra một con hỏa long lao thẳng lên.
Ầm! Thần lực tứ sắc hình xoắn ốc bao phủ con hỏa long rồi trực tiếp đánh vào người Viêm Lê Đại Vu.
Viêm Lê Đại Vu kêu lên thảm thiết, sau đó bị Thần lực tứ sắc hình xoắn ốc đập xuống hồng hoang đại địa.
Rầm! Đại địa chấn động, Thần lực tứ sắc hình xoắn ốc đập Viêm Lê Đại Vu ghim sâu xuống lòng đất.
Ngọn núi xung quanh sụp đổ ầm ầm, đại địa nứt vỡ tạo thành vực sâu thăm thẳm, từng luồng địa hỏa đen nhánh phun trào ra từ bên trong khe hở. Đại địa bị hủy, hỏa diễm thiêu đốt, trông giống như ngày tận thế.
Tất cả Nhân tộc ở trong núi rừng đều bị chấn động ngã ngồi trên mặt đất. Tiếng tiểu hài tử oa oa khóc lớn bao phủ bên trong thiên địa rung chuyển.
Ầm! Khu vực cách chỗ Nhân tộc không xa nứt vỡ ra một khe nứt thật sâu, địa hỏa ngập trời đang phun trào ra ngoài.
Tất cả Nhân tộc đều kinh hoảng đứng dậy mau chóng bỏ chạy, khe nứt càng lúc càng lớn nhanh chóng lan đến chỗ Nhân tộc.
Giờ phút này, trong đầu Bạch Cẩm chỉ có một ý niệm, đau quá, đau quá, phóng ra đi, tất cả đều phóng ra đi. Đại địa rung chuyển càng ngày càng kịch liệt.
Mắt thấy tộc nhân sắp bị khe nứt cắn nuốt, trong mắt của tất cả Nhân tộc đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Lão thiên thật bất công! Vì sao phải diệt Nhân tộc chúng ta?
Đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, khe nứt đang liên tục lan tràn ra ngừng lại trong nháy mắt, địa hỏa hừng hực thiêu đốt cũng thu về, khe nứt chậm rãi liền lại.
Tất cả Nhân tộc vẫn đang kinh hoảng chưa định thần lại được, người lớn thì ngã ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc, tiểu hài tử thì đang oa oa khóc lớn.
Một hoàng y thân ảnh từ chậm rãi đi ra bên trong núi hắc ám, hắn từng bước dẫm lên đại địa, mỗi một bước rơi xuống thì đại địa đều phát ra tiếng vang trầm đục tựa như trái tim của đại địa đang nhảy lên.
Đại địa vừa nãy còn không ngừng nứt ra mà giờ đây đã ngừng lại, độc hỏa từ trong lòng đại địa lại giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn chui xuống mặt đất. Vết nứt vỡ trên mặt đất chậm rãi khép lại, hết thảy diễn ra như thể thời gian đang quay ngược.
Sau một lát đại địa đã khôi phục lại như cũ, bên trong bóng tối đen kịt chỉ có một mình Bạch Cẩm lơ lửng ở giữa không trung, hắn đang đẩy một cột sáng tứ sắc đánh lên mặt đất, hình thành một vực sâu không đáy.
Thật lâu sau đó, cột sáng dần thu nhỏ lại rồi biến mất, ánh sáng trên người Bạch Cẩm cũng trở nên ảm đạm, sau đó hắn rơi thẳng xuống từ trên không trung giống như một con thiên nga gãy cánh.
Thân ảnh Hậu Thổ biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó xuất hiện ở giữa không trung rồi dịu dàng vươn tay bắt lấy cổ Bạch Cẩm chậm rãi bay xuống.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt đau khổ nói: “Nương nương, ta đã thảm như vậy rồi, người có thể dịu dàng một chút được không? Ví dụ như ôm ta bay xuống chẳng hạn?”
Hậu Thổ cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, ánh mắt lóe lên một tia xấu hổ, nói: “Thật xin lỗi!”
Bạch Cẩm sửng sốt, trầm giọng nói: “Không trách được nương nương, cho dù không có Vu tộc nhúng tay thì Nhân tộc cũng không tránh khỏi Yêu tộc tàn sát.”
Hậu Thổ dẫn theo Bạch Cẩm hạ xuống mặt đất, hai người dừng ở nơi cách Nhân tộc không xa.
Hậu Thổ buông tay, Bạch Cẩm tức khắc ngã trên mặt đất, sắc mặt đỏ ửng, liên tục ho khan vài tiếng, khóe miệng trào ra tia máu tươi.
Ở nơi xa, tất cả Nhân tộc đều tụ tập đến rồi sợ hãi quỳ trên mặt đất một câu cũng không nói, chỉ không ngừng dập đầu, sự bi thương quẩn quanh trong không khí thiên địa.
Bạch Cẩm u buồn nói: “Đến phía Nam đi, vượt qua hai đỉnh núi chính là Thủ Dương Sơn địa giới, vào Thủ Dương Sơn thì các ngươi sẽ được an toàn, mau đi đi!”
Một nam tử dẫn đầu thút thít kêu lên: “Đa tạ Thánh sứ! Thế hệ sau của Nhân tộc sẽ không quên ân đức của Thánh sứ.” Tất cả Nhân tộc đứng dậy đỡ nhau đi về phía Thủ Dương Sơn.
Nhân tộc vừa biến mất bên trong bóng đêm, Bạch Cẩm liền há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khom người liên tục ho khan: “Nương nương, hình như ta bị người ta ám toán, cảm giác sắp chết rồi.”