Chương 168: Thanh Phong tiểu đạo đồng
“Nhục thể của ngươi quá yếu ớt.”
Hậu Thổ duỗi tay ra, một giọt huyết tích trong suốt như huyết ngọc hiện ra, nàng nói: “Cái này cho ngươi, cất kỹ đi.”
“Thứ này là gì?”
“Tinh huyết của Tổ Vu ta, ngươi có thể xin sư phụ ngươi phong ấn thứ này trong cơ thể ngươi rồi chậm rãi luyện hóa, cường hóa thân thể. Phải nhớ lấy điều này, không thể trực tiếp dung nhập, nếu không ngươi không nổ tan xác mà chết thì cũng bị chuyển hóa thành Vu tộc.”
Bá đạo như vậy sao? Trong lòng Bạch Cẩm nóng ran, không cần tu luyện đã có thể cường hóa thân thể? Đây là mở BUFF à! Hắn vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ nương nương! Khụ khụ…” Cơ thể hắn run rẩy rồi lại ngã ngồi xuống.
Hậu Thổ nhìn Bạch Cẩm, nói: “Bạch Cẩm, ngươi không hận ta sao?”
Bạch Cẩm ngồi ở trên tảng đá, lắc đầu nói: “Không hận!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta hiểu nương nương, nương nương tuân theo Hậu Thổ chi đức, có một tấm lòng đại từ đại bi. Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà ta biết nhất định nương nương đã cố gắng hết sức.”
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thở dài một hơi nói: “Có những lúc, hết thảy mà chúng ta muốn đều là thứ tốt đẹp nhưng nào có đơn giản như vậy, có một số việc dù cố gắng cũng không làm được.”
Hậu Thổ nhìn Bạch Cẩm, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, trong lòng chảy qua tia nóng ấm, đứa nhỏ này thế mà lại tin tưởng ta như thế. Nàng duỗi tay sờ đầu Bạch Cẩm, dịu dàng nói: “Cố gắng chữa thương đi!”
Bạch Cẩm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hậu Thổ, đây là bị sờ đầu sao? Trong lòng hắn tức khắc liền vui vẻ, đạt được một cái thành tựu vĩ đại rồi, giật dây Hậu Thổ nương nương thành công.
…
Một phương hướng khác, một đám Nhân tộc đang hốt hoảng chạy trốn ở bên trong sơn mạch. Bên trong khu rừng tối đen, thỉnh thoảng lại có một con yêu thú nhảy ra cắn lấy một Nhân tộc vào trong sơn mạch.
“A…”
“Cứu mạng…”
…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong khu rừng bên cạnh.
Nhưng tất cả Nhân tộc lại không có một ai quay đầu lại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trốn, chạy mau, chạy đi, cho dù không biết phải chạy trốn đi nơi nào.
Trên đám mây, một Yêu Thần đứng thẳng hứng thú mà nhìn Nhân tộc đang chạy trốn ởphía dưới. Một cường giả Yêu tộc đứng bên cạnh, trên người còn lây nhiễm vết máu.
Một tên Kiêm Thiềm Yêu khó hiểu kêu lên: “Lão đại, trực tiếp giết hết bọn hắn là được rồi, chúng ta cũng có thể quay về Thiên Đình bàn giao.”
Miêu Yêu Yêu Thần vươn móng tay thật dài ra vuốt chòm râu của bản thân, hắn cười hắc hắc nói: “Các ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Tất cả yêu quái còn lại đều mờ mịt, không phải cũng là đuổi giết sao? Thú vị chỗ nào
Đột nhiên một con đại miêu hắc sắc nhảy ra từ bên trong núi, há cái miệng to như chậu máu hướng về phía một phụ nhân đang ôm con, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức.
Phụ nhân theo bản năng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, tay nàng khẽ dùng lực, đứa trẻ tức khắc được ném bay đến trước mặt người khác, giữa không trung đứa trẻ còn phát ra tiếng cười khanh khách giống như cảm giác bay lên rất vui.
Đại miêu hắc sắc bỗng chuyển hướng lao về phía đứa trẻ.
Phụ nhân hoảng sợ kêu lên: “Không được! Đừng hại con ta.” Nàng bay vọt đến đánh Miêu Yêu.
Một tia ngân quang hiện lên. Xoẹt! Đại miêu hắc sắc tức khắc bay ngược ra ngoài. Ầm! Nó bị một thanh phi kiếm cố định ở trên cây, thân thể mềm oặt rũ xuống, thần thái trong mắt biến mất.
Một tiểu đạo sĩ tuấn mỹ tuyệt luân, khí chất siêu phàm hạ xuống ôm đứa nhỏ vào lòng.
Đứa nhỏ nhìn tiểu đạo đồng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời mở to cười khanh khách.
Thanh Phong lộ vẻ đắc ý, tuy còn nhỏ nhưng thẩm mỹ đã rất bình thường nha.
Phụ nhân lao đến đứng trên mặt đất nhìn Thanh Phong tiểu đạo đồng, hai mắt đẫm lệ, thút thít khẩn cầu: "Van xin ngài trả con lại cho ta… xin ngài... "
"Ô...ô... "
"Grao... "
"Gừ..."
...
Bốn phương tám hướng truyền ra từng tiếng thú rống, mấy chục đầu yêu thú nhào ra cùng một lúc trực tiếp vồ giết Thanh Phong tiểu đạo đồng.
Thanh Phong tiểu đạo đồng cười khẩy, lạnh giọng nói: “Súc sinh đến linh trí còn chưa mở mà cũng dám làm càn.” Dứt lời, hai tay hắn niết ấn, quát lên: “Mộc linh chú!"
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Cùng lúc đó, cơ thể của mấy chục đầu yêu thú mọc ra vô số nhánh cây xuyên thủng nhục thân, huyết dịch chảy đầm đìa.
Hàng chục cỗ thi thể yêu thú rơi xuống phía dưới, toàn bộ Nhân tộc đều vội vàng né tránh. Rầm rầm rầm! Một số rơi xuống đại địa bên dưới, số còn lại có Sinh Mệnh Lực mạnh mẽ thì toàn thân run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ Nhân tộc đang chạy trốn đều dừng lại, lần đầu tiên trong mắt bọn hắn sinh ra khát vọng, kích động nhìn Thanh Phong tiểu đạo đồng.
Những đám mây phía trên bầu trời, Yêu thần Miêu Yêu phẫn nộ quát: "To gan! Dám giết các nhi lang của ta!"
Hắn đưa tay về phía Thanh Phong tiểu đạo đồng rồi đột ngột vung lên, tạo ra một miêu trảo cực lớn chộp lấy Thanh Phong tiểu đạo đồng.
Thanh Phong ngẩng đầu hét lớn: "Lão gia, có người muốn giết đạo đồng tuấn mỹ nhất của người, cứu mạng!"
Một cây Phất Trần Hoành Không được hất lên một cách tùy ý, thiên địa xung quanh Miêu Yêu Yêu Thần Đại La Cảnh sụp đổ, toàn bộ cường giả của Yêu tộc lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó bọn hắn đồng loạt biến mất trong nháy mắt.
Thanh Phong tiểu đạo đồng thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói to: "Xem các ngươi còn đắc ý được nữa không."