Chương 169: Ngũ Trang Quan
Thanh Phong tiểu đạo đồng hạ xuống, trả con lại cho phụ nhân.
Phụ nhân vội vàng ôm chặt đứa nhỏ, nức nở nói: "Tạ ơn! Tạ ơn ngài!"
Nhân tộc không nhúc nhích đứng bất động ở phía xa, một số nhìn Thanh Phong với vẻ mặt khẩn cầu, cũng có một số nhìn hắn với vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt chết lặng.
Thanh Phong tiểu đạo đồng âm thầm thở dài một hơi, nói: "Các ngươi đi theo ta! Ngũ Trang Quan có thể che chở cho các ngươi!"
Nhân tộc như tìm được đường sống trong chỗ chết, vui sướng kêu lên: "Đa tạ đại nhân!"
"Hu hu, đa tạ đại nhân."
Thanh Phong tiểu đạo đồng dẫn theo bọn hắn về Ngũ Trang Quan.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, cuộc tàn sát cũng đã kết thúc, xác chết trải dài khắp phía Nam Bất Chu Sơn, tử khí và oán khí tràn ngập thiên địa. Phía trước đạo tràng của Bất Chu Sơn, nơi Nữ Oa nương nương thành Thánh có oán khí của Nhân tộc không ngừng trùng kích vào, vừa mới bình minh liền sụp đổ trong phút chốc.
Trời vừa hửng đông, Bạch Cẩm ở bên trong sơn mạch mở to mắt ra, thở phào một hơi, vừa đảo mắt qua đã thấy Hậu Thổ đang thủ hộ bên cạnh, vội vàng đứng dậy nói: "Đa tạ Hậu Thổ nương nương!"
Hậu Thổ gật đầu, khẽ nói: "Đi theo ta tới đây một chút."
Bạch Cẩm hỏi: "Đi đâu?"
"Không biết!"
Hậu Thổ đi phía trước, Bạch Cẩm thành thật theo sau.
Vừa đi được mấy bước chân đã thấy từng âm hồn gào thét đi qua giữa thiên địa âm u, dường như núi rừng này đã biến thành nhạc viên cho vong hồn.
…
Trong Nhất Trọng Thiên của Yêu Đình, liệt diễm bốc cháy dữ dội trên bầu trời, bên trong liệt diễm là huyết hải, huyết hải cuồn cuộn đang không ngừng được luyện hóa.
Một vị Đế hoàng ngồi xếp bằng uy nghi trong liệt diễm, hắn chính là Đế Tuấn.
Đứng ở bên ngoài thế giới là mấy thân ảnh Thái Nhất, Côn Bằng, Phục Hi, Bạch Trạch.
Thanh âm to lớn của Đế Tuấn vang lên: "Nhân tộc đều bị diệt sạch rồi sao?"
Bạch Trạch cúi người hành lễ, cung kính nói: "Hồi bẩm bệ hạ! Nhân tộc còn để lại ba hạt giống, Tổ địa của Nhân tộc có Thánh điện của Nữ Oa nương nương, một số nữ tử Nhân tộc trốn bên trong đó, chúng ta không dám vọng động dẫn binh xông vào. Một số Nhân tộc khác tụ tập ở Thủ Dương Sơn, nơi đạo tràng của Thái Thượng Thánh Nhân, chúng ta cũng không dám tự tiện xông vào. Còn có một vài Nhân tộc được Trấn Nguyên Tử cứu, đang trốn ở trong Ngũ Trang Quan."
Thần sắc của Côn Bằng và Thái Nhất khẽ động, Trấn Nguyên Tử của Ngũ Trang Quan.
Lúc này, Thái Nhất lạnh giọng nói: "Đại ca, ta tới Ngũ Trang Quan bắt Trấn Nguyên Tử giao Nhân tộc ra. Nếu hắn không biết tốt xấu thì trấn áp hắn."
Côn Bằng ngưng trọng nói: “Trấn Nguyên Tự có chút bản lĩnh, ta đi với ngươi. Nghe nói Trấn Nguyên Tử am hiểu ba loại đại đạo của Thổ Mộc không gian, hôm nay ta muốn lĩnh giáo một phen."
Côn Bằng lại nhìn Phục Hi nói: "Đạo hữu, ngươi có muốn đi gặp Trấn Nguyên Tử một lần với ta không?"
Phục Hi nở nụ cười tiêu sái nói: "Không được, ta phải trở về Oa Hoàng Thiên một chuyến. Nhân tộc bị tàn sát, ta cũng nên cho Nữ Oa nương nương một lời giải thích."
Giọng nói của Đế Tuấn truyền ra từ trong thế giới: "Làm phiền Phục Hi Yêu Thánh!"
Phục Hi chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
"Thái Nhất."
"Đại Ca có gì phân phó?"
"Mang Chiêu Yêu Phiên theo, nếu có cơ hội thì ra tay thần phục Trấn Nguyên Tử."
Thái Nhất cung kính đáp: "Vâng!"
Sắc mặt của Côn Bằng tối sầm lại, Chiêu Yêu Phiên chắc chắn là một nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời đối với hắn.
...
Keng! Một tiếng chuông rung chuyển thiên địa.
Keng Keng Keng! Những tiếng chuông liên tiếp vang lên truyền khắp hồng hoang.
Bên trong Oa Hoàng Thiên, Thanh Loan đứng bên cạnh Nữ Oa nhìn hình ảnh trên tế đàn, Thái Nhất và Côn Bằng đang dùng toàn lực công kích Ngũ Trang Quan. Một mảnh Sơn Hà hư ảnh bao phủ bầu trời Ngũ Tráng Quan, cho dù là Đông Hoàng Chung hay Côn Bằng Điện cũng không thể phá vỡ Sơn Hà phòng ngự. Cả một bầy yêu vây công Ngũ Trang Quan nhưng ngay cả môn hộ cũng không thể bước vào.
Thanh Loan hiếu kỳ hỏi: "Nương nương, Trấn Nguyên Đại Tiên do người an bài sao?"
Nữ Oa lắc đầu nói: "Không, ta chỉ an bài Bạch Cẩm thôi, ra tay nhiều sẽ dễ lưu lại dấu vết."
Thanh Loan lẩm bẩm nói: "Vậy mà Trấn Nguyên Đại Tiên lại chủ động ra tay giúp Nhân tộc. Hình như hắn là đại năng duy nhất trợ giúp Nhân tộc!"
"Thanh Loan!"
"Nương nương có gì phân phó?"
"Sau chuyện này, ngươi đi mời Trấn Nguyên Đại Tiên đến Oa Hoàng Thiên luận đạo."
Thanh Luân sửng sốt một chút, nhanh chóng đáp: "Vâng!"
Đột nhiên, thần sắc của Nữ Oa khẽ biến, nói: "Thanh Loan, ngươi ở đây thủ hộ, không được rời đi."
Thanh Loan cung kính đáp: "Vâng!"
Thân ảnh của Nữ Oa nương nương biến mất, một khắc sau xuất hiện trên vân sàng trong Oa Hoàng Cung, ngồi xếp bằng trên đó, ung dung hoa quý.
Bên ngoài, một thân ảnh sải bước đi vào, đó là Phục Hi.
Phục Hi bước vào bên trong đại điện, ngẩng đầu nhìn muội muội trên chủ vị, lúc này hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nữ Oa cười đưa tay ra, nói: "Đại huynh, mời ngồi!"
Phục Hi chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Bái kiến Nữ Oa nương nương!"
Động tác của Nữ Oa cứng đờ, bất đắc dĩ nói: "Đại huynh, giữa chúng ta đâu cần đến mức này?"
Phục Hi đứng dậy bình thản nói: "Bây giờ, mọi thứ đều đã như mong muốn của ngươi. Nhân tộc đụng phải Yêu tộc, hai tộc tàn sát lẫn nhau gần như bị diệt sạch, đời tổ tiên đầu tiên đều đã sụp đổ."