Chương 17: Cái đồ nịnh nọt đáng ghét!
Thông Thiên quan sát Quỳ Ngưu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng. Hắn tươi cười bảo: "Xem như ngươi có chút hiếu tâm, vi sư nhận lễ vật này."
Thái Thượng vừa vuốt râu vừa mỉm cười: "Quỳ Ngưu có sức nặng của trâu, cũng có sự dũng mãnh của sấm sét, có nhu có cương, rất thích hợp làm tọa kỵ của ngươi. Xem ra Bạch Cẩm thật sự hao tâm tổn trí."
Nguyên Thủy cũng gật đầu: "Thân phận của hồng hoang dị thú khá trân quý, làm tọa kỵ cho ngươi cũng đủ rồi, còn tốt hơn ngươi tự chọn."
Sắc mặt Bạch Cẩm là lạ, lẽ nào nhị sư bá chỉ mình?
Nữ Oa nương nương ở bên cạnh nở nụ cười: "Chúc mừng ba vị sư huynh, ta nhìn mà muốn nhận tên đệ tử đấy."
Thông Thiên cười sang sảng, sau đó cất tiếng hỏi: "Sao tự dưng ngươi lại nghĩ đến chuyện tặng lễ vật cho chúng ta?"
Bạch Cẩm lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy ba lần rồi xúc động nói: "Từ khi đệ tử bái sư tới giờ, sư phụ và hai vị sư bá rất yêu thương đến đệ tử. Sư phụ ban tặng pháp bảo, chỉ dẫn con đường đại đạo cho ta. Hai vị sư bá cũng chỉ dẫn đệ tử tu hành nhiều lần. Ân đức ấy chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh. Đệ tử không phải loại đệ tử tồi chỉ biết vòi vĩnh, lại còn dương dương tự đắc. Đệ tử tốt phải biết báo đáp. Ơn truyền đạo của sư phụ nặng như Bất Chu Thần Sơn, nếu ta còn đòi sư phụ lên trời xuống biển tìm thiên tài địa bảo để luyện chế pháp bảo cho mình thì còn gọi gì là đệ tử? Lang sói cũng chỉ đến thế mà thôi! Vì thế đệ tử xuất sơn, trải qua trăm cay nghìn đắng đi tìm ba món lễ vật này cho sư phụ và sư bá. Tuy lễ vật không đáng giá nhưng chứa đựng lòng biết ơn chân thành của đệ tử, mong sư phụ và hai vị sư bá không chê."
Nét mặt đám người Đại Thế Chí, Địa Tàng và Dược Sư ở đằng xa chợt cứng đờ, pháp bảo trong tay mà bình thường bọn hắn lấy làm kiêu ngạo bỗng thành củ khoai nóng bỏng tay. Một bên là pháp bảo do sư phụ luyện chế ban tặng, một bên là bảo vật tặng sư phụ và sư bá. Ván bài tình cảm này còn đánh kiểu gì? Ai thắng ai thua đã rõ ràng!
Thông Thiên giáo chủ bật cười ha hả: "Tốt, tốt lắm! Ngươi có lòng như vậy, vi sư rất vui!"
Hắn ngồi thẳng lưng, liếc nhìn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: "Hai vị sư đệ, đứa đệ tử này của ta thế nào?"
Chuẩn Đề hâm mộ: "Đệ tử thế này thật khiến người ta hâm mộ!"
Thông Thiên lại cười to, tiếng cười xen lẫn đắc ý.
Nguyên Thủy mỉm cười bảo: "Các ngươi đứng lên đi!"
"Cảm ơn sư bá!" Bạch Cẩm và Quỳ Ngưu đứng dậy.
Nguyên Thủy càng nhìn Bạch Cẩm càng cảm thấy hài lòng, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối. Tại sao đệ tử tốt thế này không phải của mình chứ? Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Dưới một gốc cây phía xa, Kim Linh thánh mẫu cảm động nói: "Sư huynh nói hay quá, sau này sư huynh sẽ là tấm gương của ta."
Vô Đương thánh mẫu cũng mỉm cười, ta biết ngay là hắn làm được mà!
Các đệ tử Thượng Thanh Phong còn lại cũng phấn chấn tinh thần, nhìn đám người Đại Thế Chí và Địa Tàng với nụ cười châm chọc như có như không. Đệ tử tồi chỉ biết vòi vĩnh hả?
Đại Thế Chí bị bọn hắn nhìn đến mất tự nhiên, bèn vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay chào Bạch Cẩm: "Cảm ơn sư huynh đã chỉ dẫn, sư đệ thụ giáo."
Địa Tàng, Dược Sư, Nhật Quang và Nhật Nguyệt cũng đứng dậy chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Thụ giáo."
Bạch Cẩm ngạc nhiên nhìn bọn hắn. Nhịn được hả? Không hổ là nhân vật mai này có thể thành Phật làm Tổ, ai ai cũng có tâm tư thâm trầm!
Đại Thế Chí cung kính nói: "Gần đây ta gặp một vài chỗ khó hiểu trong tu hành, muốn luận đạo với sư huynh một phen, mong sư huynh vui lòng chỉ giáo!"
Nguyên Thủy bất giác nhíu mày, trong lòng nâng cao ý thức cảnh giác. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà từ khi đạo tổ giảng đạo đến nay, đạo phương Tây đã thay đổi hoàn toàn. Người biết mình mà mình không biết người, có thể nói luận đạo trong tình huống này thì tỉ lệ thắng xa vời, tương tự như đám Đa Bảo lúc trước hoàn toàn bị đối phương khống chế toàn cục.
Nguyên Thủy lên tiếng: "Hôm nay luận đạo đến đây thôi! Các ngươi cũng nếm thử trà Bạch Cẩm mang về rồi, trà này rất có hương vị riêng."
Chuẩn Đề mỉm cười: "Sư huynh, nếu Đại Thế Chí muốn thỉnh giáo thì cớ gì phải cố ngăn cản, làm tổn thương lòng hứng đạo của các tiểu bối? Lẽ nào sư huynh lo lắng đạo pháp của Tam Thanh truyền ra ngoài sao?"
Sắc mặt Nguyên Thủy hết sức khó coi: "Sư đệ, luận đạo trong tình huống này không khỏi quá bất công đấy?"
Chuẩn Đề còn chưa trả lời, Bạch Cẩm đã chắp tay thi lễ: "Sư bá, đệ tử bằng lòng luận đạo."
Thông Thiên bực bội nói: "Ngươi phải biết là đại đạo phương Tây khác chúng ta một trời một vực."
Bạch Cẩm gật đầu: "Sư phụ, người từng nói với đệ tử rằng đại đạo ba nghìn, bàng môn tám trăm, vạn sự vạn vật trên thế gian đều nằm trong đạo. Đã ở trong đạo thì đệ tử có gì nói nấy."
Nguyên Thủy quát: "Bạch Cẩm, ngươi đừng khoe mẽ! Làm gì đơn giản như ngươi nói? Lẽ nào ngươi cho rằng ngộ tính của ngươi còn tốt hơn đám Đa Bảo và Vô Đương?"
Đa Bảo đạo nhân câm nín. Ta chỉ ngồi im một chỗ, sao lại kéo ta vào?
Thái Thượng nở nụ cười: "Để hắn đi!"
Nguyên Thủy vội lên tiếng: "Nhưng mà sư huynh..."
Thái Thượng hòa nhã cất lời: "Đừng tự tạo áp lực, cố hết sức là được."
Bạch Cẩm chắp tay cảm ơn: "Cảm ơn sư bá!"
Thông Thiên cũng nói: "Đại huynh đã lên tiếng thì ngươi cứ đi đi! Cố gắng hết mình nhé!"
Nguyên Thủy hít sâu một hơi: "Ngươi đi đi! Bẽ mặt thì đừng khóc nhè!"
Bạch Cẩm cảm động: "Cảm ơn sư phụ, sư bá. Đệ tử tuyệt đối sẽ không để mọi người mất mặt."
Bên cạnh thác nước đằng xa, Đa Bảo đạo nhân nhìn mà lòng ê ẩm. Sư phụ, sư thúc và sư bá đã hòa nhã với mình như thế bao giờ đâu chứ? Mình mới là Đại đệ tử thân truyền cơ mà! Cái đồ nịnh nọt đáng ghét!