Chương 18: Đạo hai cát tát
Bạch Cẩm đi về phía đám người Đại Thế Chí, chắp tay thi lễ: "Vị sư đệ nào bước ra chỉ giáo trước?"
Nguyệt Quang bước lên trước một bước, chắp tay đáp lễ: "Tâm, thân và chúng sinh, tam giả giai không. Bản tính của hiện tượng là không. Vô ngộ, vô mê, vô thánh, vô phàm, vô thí, vô thụ. Đây là cảm ngộ của sư đệ, mong sư huynh chỉ giáo."
Tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Phong đều nhíu chặt mày.
Đa Bảo nghĩ tới nghĩ lui cũng lắc đầu bất lực. Tư tưởng này rất hoàn thiện, đúng là không dễ phản bác.
Dưới gốc đại thụ, Thông Thiên lạnh lùng hừ mũi: "Đây là lĩnh ngộ của hắn thật ư?"
Chuẩn Đề mỉm cười đáp: "Ta chỉ dẫn chút ít, sư huynh đừng nghĩ sư đệ gian lận chứ!"
Thấy Bạch Cẩm im lặng, Nguyên Thủy bỗng cảm thấy bực bội. Khoe mẽ cái gì? Một con đường hoàn toàn xa lạ lại dễ bàn luận chắc?
Ánh mắt Nguyệt Quang không giấu được vẻ đắc ý, hắn hét to: "Mời sư huynh chỉ giáo!"
Bạch Cẩm giơ tay phải lên, thổi vào tay phải mấy hơi rồi đột nhiên vung tay. Bốp! Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
"Á!" Nguyệt Quang kêu gào thảm thiết, lập tức bay ra ngoài, rơi tõm vào trong thác nước.
Vô Đương thánh mẫu bỗng trợn tròn mắt nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin. Sao sư đệ lại ra tay đánh người?
Đa Bảo sửng sốt, đáy mắt xuất hiện vẻ trào phúng. Quả nhiên là tên tiểu nhân chỉ biết nịnh hót, chỉ luận đạo thôi mà cũng ra tay đánh người? Thật xấu mặt!
Các đệ tử khác của Thượng Thanh Phong đều xôn xao. Sao sư huynh lại dám ra tay ở đây? Đã luận đạo thua còn muốn mất mặt ư?
Đại Thế Chí bực bội chất vấn: "Sư huynh, ngươi có ý gì?"
Rào! Nguyệt Quang phóng ra khỏi thác nước, mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn giận dữ gào lên: "Luận đạo thua lại muốn ra tay đánh người! Được, được lắm! Hôm nay ta được mở mang tầm mắt, nhất định phải phân rõ phải trái với ngươi!"
"Hết thảy đều là hư không?" Bạch Cẩm mỉa mai: "Ngươi lấy đâu ra tính khí lớn thế? Làm gì mà ngươi cáu kỉnh thế?"
Nguyệt Quang lập tức ngu người luôn, cũng chẳng quan tâm tới gương mặt đang sưng húp.
Thông Thiên bật cười ha hả: "Vị đồ đệ này của ngươi tu đạo không đến nơi đến chốn!"
Nguyên Thủy lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra không vui: "Tam đệ, người tới là khách, Bạch Cẩm ra tay là thất lễ, ngươi phải dạy dỗ hắn đàng hoàng đấy!"
Thông Thiên gật đầu lia lịa, đồng thời mỉm cười đáp: "Sư huynh nói phải, khi về ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn nên thân."
Tiếp Dẫn phía đối diện cau có mặt mày, Chuẩn Đề cũng nhăn mặt, không ngờ Bạch Cẩm lại phá giải cục diện bằng cách này. Cái tát kia chẳng khác nào giáng vào mặt bọn hắn.
Nữ Oa hào hứng nhìn Bạch Cẩm, càng thêm hứng thú với tên tiểu tử này.
Trên bãi cỏ cạnh thác nước, tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Phong đều cười ầm lên, không khí buồn bã cũng bay biến.
Bạch Cẩm nhìn bốn người còn lại: "Tiếp theo là ai?"
Nhật Quang bước ra, cung kính chắp tay thi lễ: "Sư đệ muốn bàn luận với sư huynh về tịnh thổ và bà sa."
Bạch Cẩm hỏi: "Tịnh thổ là gì?"
"Tịnh thổ là thánh địa phương Tây, chỉ có đại công, đại thiện, đại đức, đại tĩnh giả mới có thể vào trong đó."
"Bà sa thì sao?"
"Bà sa tức tiếc nuối, thế giới bên ngoài chính là bà sa, tràn ngập yêu hận tình thù, giết chóc oán hận."
...
Thông Thiên cất giọng bất thiện: "Sư đệ, chúng ta đều đang sống trong thế giới bà sa ư?"
Tiếp Dẫn chậm rãi đáp lời: "Tất nhiên là sư huynh không phải nhưng chúng sinh khác thì phải."
...
Bạch Cẩm bật cười: "Theo thuyết pháp này thì chúng ta đều đang sống trong thế giới bà sa."
Nhật Quang cung kính nói: "Nếu sư huynh muốn thì có thể đến thế giới tịnh thổ."
Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Thôi khỏi, ta không có cái phúc ấy." Hắn chìa tay mời: "Ngươi nói trước đi."
"Cảm ơn sư huynh." Nhật Quang nhìn mọi người, đắc ý nói: "Yêu biệt ly, oán ghét sẽ... ai mà chẳng có thiện có ác, thiện ác tại lòng. Tất cả pháp môn, minh tâm vì cần; tất cả hành môn, tịnh tâm vì cần. Không làm những việc ác, chỉ làm những việc thiện, giữ lòng thanh tịnh, giữ tâm trong sạch."
...
Con người thiện hay ác là ở tấm lòng, người tốt được hưởng cực lạc, kẻ ác rơi vào bà sa."
Nhật Quang nói tràng giang đại hải nửa canh giờ, sau đó nhìn Bạch Cẩm và nói: "Mời sư huynh chỉ giáo."
Bạch Cẩm sực tỉnh, ngáp xong thì mơ màng hỏi: "Ngươi nói gì cơ?"
Vẻ mặt Nhật Quang cứng đờ, trong mắt bùng lên lửa giận. Ta đang giảng đại đạo phương Tây, vậy mà ngươi lại ngủ gật?
Đột nhiên Bạch Cẩm phất tay, lại thêm một tiếng "rầm" vang lên, Nhật Quang chợt bay ra ngoài, va bộp vào vách núi.
Mọi người bỗng trợn tròn mắt.
Đệ tử của Thượng Thanh Phong không kìm được đành hò reo trong lòng: "Sư huynh đỉnh lắm!" Tuy bọn hắn không hô thành tiếng nhưng mặt mày hớn hở, cực kỳ hưng phấn.
Chuẩn Đề nhăn mặt, lại nữa hả?
Mấy người Đại Thế Chí cũng chớp mắt lia lịa, cảm thấy mặt đau rát.
Nhật Quang bay từ trên vách núi xuống, giận dữ xông tới chỗ Bạch Cẩm, đồng thời gào lên: "Bắt nạt người quá đáng!" Hắn tung một quyền về phía Bạch Cẩm, kim quang lấp lánh.
Đại Thế Chí bước ra chắn trước mặt Bạch Cẩm, bình tĩnh cất lời: "Dừng tay!"
Nhật Quang dừng lại giữa không trung, vẻ mặt vặn vẹo, phẫn nộ nói: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm chỉ vào Nhật Quang cười ha ha, mọi người đều nhìn hắn.
Bạch Cẩm cười to: "Ta không hiểu những lời cao siêu mà hắn vừa nói nhưng mọi người xem kìa, chẳng phải hắn đang rơi vào thế giới bà sa sao?"