Chương 190: Đại chiến Vu Yêu kết thúc
"Không! Ta không tin!" Lục Áp lắc đầu một cách điên cuồng.
Đông Hoàng Thái Nhất quát lên: "Lục Áp, quỳ xuống!"
Lục Áp quỳ bịch xuống, thấp giọng khóc nức nở.
Đông Hoàng Thái Nhất cúi đầu bái thật sâu: "Cầu xin nương nương thu nhận hắn làm đồ đệ."
"Hắn và ta không có duyên sư đồ nhưng không cần lo lắng cho tính mạng của hắn."
"Tạ ơn nương nương!" Đông Hoàng Thái Nhất cười cay đắng, lại cúi đầu bái thật sâu.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thái Âm Tinh và nói: "Năm xưa ta đã hứa với mẫu thân của ngươi rằng dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Hắn chìa tay ra, hồ lô nhỏ treo bên hông Lục Áp tự động bay ra, trôi lơ lửng và biến lớn giữa không trung.
"Yêu tộc ta có một món pháp bảo cường đại tên là Trảm Tiên Phi Đao nhưng phương pháp luyện chế cực kỳ khắt khe. Hôm nay ta lấy chính bản thân mình luyện chế một thanh Trảm Tiên Phi Đao cho ngươi, sau này dù ta chết cũng có thể bảo vệ ngươi."
Lục Áp chợt ngẩng phắt đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng.
Đông Hoàng Thái Nhất vẫn nhìn Thái Âm Tinh như nhìn một bóng hình xinh đẹp ung dung sang quý. Hắn khẽ mỉm cười, sau đó thân ảnh hóa thành một một đạo lưu quang chui vào trong hồ lô.
"Thúc thúc!" Lục Áp đau khổ gào lên.
...
Đại chiến trên Bất Chu Sơn vẫn đang tiếp diễn. Ầm! Một con Thủy Long bay vờn đánh bay Phi Liêm Yêu Thánh.
Bạch Trạch Yêu Thánh nhìn Cộng Công đang nổi giận, Vạn Yêu Đồ trong tay xoay tròn. Hắn nói: "Chúng ta đi thôi!" Sau đó xoay người rời đi.
Phi Liêm Yêu Thánh bị trọng thương, Khâm Nguyên Yêu Thánh lập tức theo Bạch Trạch đi về phía phương Bắc.
Cộng Công đứng trên Hoàng Hà dậy sóng đục ngầu ngắm nhìn xung quanh. Toàn là xác chết. Hắn lẩm bẩm trong nỗi bi thương: "Chết rồi, chết hết rồi." Ánh mắt lộ rõ vẻ bi phẫn.
Hoàng Hà gầm thét ầm ầm, Cộng Công làm hồng thủy dâng cao ào ạt, xoáy quanh Bất Chu Sơn với tốc độ càng lúc càng nhanh. Ầm! Cộng Công điều khiển Hoàng Hà chi lực vô tận đập mạnh vào Bất Chu Sơn. Bất Chu Sơn vốn đã hoang tàn từ lâu, giờ lại ầm ầm sụp đổ. Nửa dãy Bất Chu Sơn đổ ập xuống hồng hoang đại địa phát ra tiếng nổ rung trời, hồng hoang đại địa ầm ầm rung chuyển, từng dãy núi lửa đồng loạt phun trào, địa hỏa lan tràn khắp mặt đất, tứ hải dâng sóng thần, thiên khung nứt vỡ thành một cái lỗ lớn, thiên hà chi thủy ào ào đổ xuống như ngày tận thế.
Thông Thiên vung tay, chúng đệ tử Tiệt Giáo lập tức lấy lại tinh thần, ngồi xếp bằng trong Bích Du Cung, thế nhưng sư phụ đã biến mất không còn tăm hơi.
Đa Bảo bỗng bật dậy đi ra ngoài.
Các đệ tử Tiệt Giáo còn lại cũng vội vàng đứng lên, nhao nhao kéo nhau xông ra ngoài rồi bay lên không trung. Bọn hắn nhìn về phía hồng hoang đại lục đằng xa, sát khí dâng trào, sóng dữ càn quét hết thảy.
Bạch Cẩm lẩm bẩm giữa không trung: "Trụ trời nghiêng đổ rồi!"
Đa Bảo nghiêm nghị cất lời: "Tất cả trở về, không được ra ngoài."
"Vâng!" Tất cả đệ tử ngoại môn trong Tiệt Giáo đều cung kính đáp lời, sau đó bay ra khỏi Kim Ngao Đảo, vừa bay vừa sôi nổi bàn tán không ngừng.
Đa Bảo nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm, nói: "Sư đệ, ngươi còn chưa đi à?"
Bạch Cẩm đáp: "Ta có chút việc cần nhờ sư tỷ giúp đỡ."
Đa Bảo thân thiện gật đầu với mấy người Vô Đương thánh mẫu, sau đó xoay người rời đi. Trước đó hắn rất xúc động khi xem cuộc chiến Vu Yêu, hắn sốt sắng muốn về bế quan. Hắn có linh cảm lần này chắc chắn hắn có thể đột phá Đại La Kim Tiên.
Vô Đương thánh mẫu hỏi: "Sư đệ, ngươi có chuyện gì cần tìm ta?"
Bạch Cẩm đến gần Vô Đương thánh mẫu: "Sư tỷ, ngươi biết luyện chế trang phục không?"
"Lẽ nào ngươi muốn luyện chế đạo bào?" Vô Đương thánh mẫu hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Không phải, sư phụ cảm thấy đệ tử ngoại môn quá hỗn loạn nên bảo ta thành lập một đại đội chấp pháp ở Đông Hải, ta đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đại đội chấp pháp nhưng lúc luyện chế đồng phục của đội, ta cảm thấy làm y phục khó quá."
Vô Đương thánh mẫu cười khẽ: "Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta là được."
Bạch Cẩm mừng rỡ reo lên: "Cảm ơn sư tỷ! Mời ngươi đến đạo tràng của ta."
Hai người đi ra ngoài đạo tràng, vừa đi vừa nói chuyện.
"Sư đệ, có yêu cầu gì về đồng phục của đội không? Ví dụ như phòng ngự, tấn công hay truyền âm chẳng hạn."
"Những yếu tố đó không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải ngầu!"
"Ngầu?"
...
Trong phòng luyện công trong Điểu Sào, Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu thảo luận định hình. Vô Đương thánh mẫu bắt tay vào luyện chế, người lành nghề ra tay quả nhiên khác hẳn người thường, vừa luyện đã thành công.
Nửa ngày sau, Vô Đương thánh mẫu cáo từ rời đi.
Bạch Cẩm đứng trước đại môn Điểu Sào dõi mắt nhìn theo Vô Đương thánh mẫu rời đi, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên giọng nói vang dội: "Khí vận của Nhân tộc đến từ tự nhiên, phúc đức gia thân, xứng đáng trở thành nhân vật chính trong thiên địa vĩnh hằng."
Thiên địa chợt trở nên yên tĩnh, tất cả các thế lực đều không ngờ kẻ cười đến cuối cùng lại là Nhân tộc bị tàn sát lúc trước, một chủng tộc hậu thiên nhỏ bé.
Ầm!
Phía Đông xuất hiện một thế giới màu xanh, trong thế giới ấy vạn long bay lượn, từng con Thần Long ngẩng đầu liên tục phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Phía Nam hiện lên một thế giới đỏ rực như lửa, núi lửa nối tiếp nhau thành dãy, từng đầu Phượng Hoàng và Chu Tước cùng bay lượn và cất tiếng hót vang đầy giận dữ.
Ở phía tây, Bạch Hổ gầm rú thanh thế khiếp người.
Ở phía bắc, Huyền Vũ gào thét sóng lớn ngập trời.