Chương 191: Triệu tập nhân tuyển cho đại đội chấp pháp
Sau hơn mười kỷ nguyên tĩnh dưỡng, tứ thần thú lại hiện thân trên hồng hoang, phát tiết nỗi bất mãn của bọn chúng.
Tiếp đó, từng khí vận pháp tướng ngưng hiện tại hồng hoang. Hắc Thủy Huyền Xà, Thụ Linh huênh hoang, Kim Bằng giương cánh, Giao Nhân bay cao, Ngọc Thố sáng vằng vặc, Thần Hầu chống trời... Hồng hoang vạn tộc đua nhau gào thét.
"Không phục!"
"Chúng ta không phục!"
"Chỉ là chủng tộc hậu thiên mà thôi!"
"Nhân tộc chưa từng tiếp nhận khiêu chiến!"
...
Giọng nói vang dội của Nữ Oa nương nương cất lên: "Ai không phục thì đến Oa Hoàng Thiên tìm ta."
Hồng hoang lập tức yên tĩnh lại, tứ thần thú ẩn náu về thế giới của mình, vạn tộc khắp hồng hoang liên tục chìm xuống.
Trước Điểu Sào, Bạch Cẩm nhìn về phía đại lục với ánh mắt tràn đầy vui mừng. Nhân tộc được thiên địa bảo vệ, có vô số lợi ích, sau này hồng hoang lấy Nhân tộc làm đầu, Nữ Oa nương nương thành công rồi!
Bạch Cẩm cất tiếng gọi: "Triệu Công Minh sư đệ!"
Một đạo lưu quang bay từ đằng xa tới, lưu quang lướt qua biển cả, đáp xuống Tam Quang Tiên Đạo rồi hóa thành Triệu Công Minh.
Triệu Công Minh niềm nở nói: "Sư huynh, ngài tìm ta có chuyện gì thế?"
Bạch Cẩm khó nén tâm tình vui vẻ, hắn bảo: "Ta muốn nhờ sư đệ mời mấy người đến đây."
"Mời ai?"
"Khổng Tuyên, Vân Tiêu, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên và Kim Cô Tiên."
"Được, cứ giao cho ta!" Triệu Công Minh lập tức vọt lên trời bay đi xa.
Bạch Cẩm xoay người đi vào trong đạo cung.
Chốc lát sau, một đám tường vân khổng lồ bay tới, mấy bóng người đứng trên tường vân.
Ngoài Triệu Công Minh và Vân Tiêu quen thuộc ra còn có một người trẻ tuổi tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh, ánh mắt dịu dàng như ngọc. Hắn là Khổng Tuyên, con Khổng Tước đầu tiên trong thiên địa.
Một người trẻ tuổi gầy gò mặc hắc y, mày kiếm mắt sáng, mỗi biểu cảm đều bễ nghễ thiên hạ. Hắn là Vân Trình Vạn Lý Bằng tên Vũ Dực Tiên.
Một người trung niên hói đầu mặc trường bào, nụ cười treo trên khóe môi trông rất chất phác. Hắn là Kim Ngao đắc đạo Ô Vân Tiên.
Một người trung niên đội kim cô, ánh mắt đờ đẫn đắm chìm trong suy nghĩ là Kim Cô Tiên.
Vũ Dực Tiên tò mò hỏi: "Triệu sư huynh, sao Bạch Cẩm sư huynh lại biết chúng ta?"
Triệu Công Minh lắc đầu, mỉm cười đáp: "Ta cũng không biết."
Khổng Tuyên ôn tồn hỏi: "Sư huynh có biết Bạch Cẩm sư huynh tìm chúng ta vì chuyện gì không?"
Triệu Công Minh lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Vũ Dực Tiên hoài nghi nhìn Triệu Công Minh, cảm thấy hắn không thoát khỏi liên quan.
Triệu Công Minh bất đắc dĩ nói: "Ta không biết thật mà!"
Một lát sau, đám mây lướt qua mặt biển đáp xuống Tam Quang Tiên Đảo, mấy người băng qua một cánh rừng rậm rạp, không gian trước mắt bỗng trở nên sáng sủa. Một tòa kiến trúc kỳ lạ màu lam nằm trên bãi cỏ bằng phẳng phía trước, mây mù lượn lờ trên vách tường lam sắc tựa như bầu trời.
Kim Cô Tiên hoảng hồn sực tỉnh, lẩm bẩm nói: "Đây là thứ gì thế?"
Triệu Công Minh hắng giọng, nghiêm túc cất lời: "Đây không phải thứ gì, đây là đạo cung của sư huynh. Các ngươi có cảm nhận được khí thế bá đạo trên đạo cung này không?"
Ô Vân Tiên, Kim Cô Tiên lắc đầu theo bản năng: "Không hề!"
Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên đồng thời gật đầu, nhìn Điểu Sào với ánh mắt nóng bỏng: "Có chứ! Đẹp lắm, thật sự là quá đẹp!"
Trong mắt Triệu Công Minh lóe lên vẻ kinh ngạc lẫn khó hiểu, không ngờ vẫn có người thích đạo cung của sư huynh. Trong đầu hắn nảy ra một suy đoán: phải chăng là bởi vì bọn hắn đều là chim?
Hắn hắng giọng, nói rất hùng hồn: "Ô Vân Tiên sư đệ, Kim Cô Tiên sư đệ, các ngươi cần nâng cao gu thẩm mỹ. Đạo cung này của Bạch Cẩm sư huynh được thiết kế hoàn mỹ biết bao, có đất đai trù phú, có bầu trời linh động, có thiên nhiên hài hòa, có tạo vật tuyệt đẹp nhưng vẫn kém hơn đạo cung của sư phụ một tí."
Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên cùng gật đầu: "Đúng thế, thật sự quá hoàn mỹ!"
Bỗng nhiên Ô Vân Tiên và Kim Cô Tiên hơi chột dạ, lẽ nào gu thẩm mỹ của chúng ta thật sự có vấn đề?
Triệu Công Minh lên tiếng: "Đi nào, chúng ta vào thôi." Một nhóm mấy người đi về phía Điểu Sào.
Càng đến gần bọn hắn càng cảm nhận được sự tinh mỹ của đạo cung này. Vũ Dực Tiên nhỏ giọng thì thầm: "Huynh trưởng, ta muốn cải tạo đạo cung của ta một chút."
Khổng Tuyên khẽ gật đầu nói: "Ta cũng muốn cải tạo một chút."
Sau khi tới gần đạo cung, bọn hắn nhìn thấy tên của đạo cung: Điểu Sào!
Vũ Dực Tiên khen ngợi: "Tên rất hay, trực tiếp chỉ bản nguyên."
Khổng Tuyên cũng tán thưởng nói: "Đại đạo chí giản!"
Triệu Công Minh gật đầu hài lòng: "Hai vị sư đệ nói không sai, Bạch Cẩm sư huynh cũng nói vậy."
Ô Vân Tiên và Kim Cô Tiên càng ngây ngốc hơn. Thế này là đại đạo chí giản rồi hả? Hiện tại hai người bọn hắn bắt đầu nghi ngờ ngộ tính của mình, chẳng lẽ ngộ tính của mình thật sự quá kém? Sao lại nhìn ra cái tên này trực tiếp chỉ bản nguyên, đại đạo chí giản?
Mấy người đi qua một tấm bình phong vào trong Điểu Sào, hình ảnh lọt vào mắt là cây cối um tùm, trăm hoa như gấm, từng gốc cây ngọn cỏ đều là tiên thảo, mỗi bông hoa đều là thần hoa khó gặp ở ngoại giới.
Mọi người vừa nhìn ngang ngó dọc vừa đi vào trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, Bạch Cẩm ngồi ghế chủ tọa trên cao, vẻ mặt nghiêm túc.
Đám người Triệu Công Minh đồng loạt chắp tay thi lễ, cung kính chào hỏi: "Bái kiến sư huynh!"
"Mời chư vị sư đệ ngồi."
Đám người Triệu Công Minh chia ra ngồi sang hai bên trái phải rồi nhìn Bạch Cẩm.