Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 331: Đến Bình Tâm Điện phục mệnh

Chương 331: Đến Bình Tâm Điện phục mệnh
Bạch Cẩm mơ mơ màng màng mở to mắt, nói: “Lại làm sao nữa?”
Tinh Vệ nói: “Ta cảm thấy là nàng đói rồi, vừa khéo ta có làm điểm tâm, còn thừa lại một ít.”
“Vậy ngươi ôm nàng đi ăn điểm tâm đi!” Bạch Cẩm uể oải nói.
Tinh Vệ sững sờ một chút, cúi đầu nhíu mày nhìn Tiểu Long Cát đang khóc lớn, nhỏ như vậy làm sao cho ăn? Nàng phóng thích một chút pháp lực nâng tiểu Long Cát lên, ôm lấy nàng đi ra ngoài.
...
Giữa trưa, Bạch Cẩm mời Vân Tiêu đến trông nom Tinh Vệ và Long Cát, còn mình thì đi vào địa phủ.
Bên trong Bình Tâm Điện ở U Minh Địa Phủ, Bạch Cẩm quỳ trên bồ đoàn, ưu sầu nói: “Nương nương, đệ tử đã thất bại rồi! Cho dù đệ tử trăm vạn mưu đồ, muôn vàn tính toán thì sau cùng bộ lạc Cửu Lê vẫn thua bộ lạc Nhân tộc, đệ tử Xi Vưu thân yêu của ta chỉ sợ cũng đã bị giết. Nương nương, người trừng phạt ta đi! Tất cả đệ tử đều nhận.”
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Một trận tiếng bước chân nặng nề vang lên, một đại hán không đầu từ bên ngoài đi tới, quỳ trong đại điện.
Bạch Cẩm lặng lẽ quay đầu nhìn qua, trên cổ đại hán không đầu vẫn còn đang không ngừng nổi lên bọng máu, lập tức trong lòng càng hoảng sợ, không phải chỉ là chặt một cái đầu thôi sao? Có cần phải trở nên đáng sợ như vậy không?
Hình Thiên không đầu trầm giọng nói: “Nương nương, ta đã thất bại!”
Trên chủ vị, Bình Tâm nương nương ôn hòa nói: “Không trách các ngươi, là ta xem nhẹ Nữ Oa, thậm chí ngay cả Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cũng lấy ra.”
Hình Thiên không đầu thoáng do dự, nói: “Nương nương, ta vì quá phẫn nộ nên đi đến Thiên Đình chém giết Hạo Thiên Thượng Đế nhưng mà bây giờ ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”
Bình Tâm nương nương nói: “Không cần quá lo lắng, nhân quả của Vu tộc và Thiên Đình ta tất nhiên hiểu rõ, những chuyện khác không cần xen vào nữa.”
“Vâng!”
“Hình Thiên ngươi lui xuống trước đi!”
Hình Thiên đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Bạch Cẩm đến một cái.
Bình Tâm nương nương cười khẽ nói: “Được rồi, đứng lên đi!”
Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người không trách ta sao?”
“Trách ngươi cái gì? Thiên Đình can thiệp không phải là tội ác chiến tranh gì, ngược lại ta còn cảm thấy may mắn vì lúc trước đã tìm ngươi làm sư phụ của Xi Vưu. Tuy bây giờ bộ lạc Cửu Lê thua nhưng cũng không hình thành mối thù sống còn với Nhân tộc, cũng không bị Nhân tộc áp bức. Tuy rằng mất đi Nhân Hoàng chi vị cũng thật đáng tiếc nhưng Xi Vưu cũng sẽ trở thành chiến thần của Nhân tộc khiến cho Vu Nhân tộc và Nhân tộc hoàn mỹ dung hợp, số mệnh của Vu tộc cũng có thể kéo dài, cũng coi như là trong cái rủi có cái may. Tiểu Bạch, bây giờ ta ngược lại phải cám ơn ngươi. Nói đi! Ngươi muốn được ban thưởng cái gì?”
Bạch Cẩm có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Nương nương, thật ra ta cũng chưa làm được gì, vốn dĩ đã rất áy náy. Người không trách tội đệ tử đã là đại từ đại bi rồi, đệ tử tuyệt đối không dám nhận ban thưởng hay gì đó đâu.”
Bình Tâm nương nương không vui nói: “Sao nào? Chê lễ vật của ta?”
Bạch Cẩm nói chắc như đinh đóng cột: “Vật mà nương ban cho đệ tử, cho dù chỉ là một cọng cỏ thì đối với đệ tử mà nói cũng là bảo vật.”
Bình Tâm nương nương vừa cười vừa nói: “Ta tặng ngươi cọng cỏ làm gì? Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Bạch Cẩm do dự một chút sau đó nói: “Nương nương, đệ tử muốn xin người một ít giống hoa Bỉ Ngạn có giá trị để trồng trong hoa viên của ta.”
Bình Tâm nương nương không thèm để ý nói: “Người thích thì tự đi lấy là được, cái này không được tính là ban thưởng.”
“Nếu không thì nương nương tùy ý lựa chọn một món đi, đệ tử thật sự không biết mình muốn cái gì.” Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói.
Bình Tâm nương nương nhìn Bạch Cẩm rồi nói: “Nghe nói ngươi có bốn thanh Tiên Kiếm.”
Bạch Cẩm vung tay lên trước mắt hiện ra bốn chuôi Tiên Kiếm lóng lánh hào quang: “Đây là bốn thanh Tiên Kiếm sư tôn ban cho đệ tử. Thanh Minh là kiếm diệt hồn, dùng để trấn hồn diệt phách. Thanh Vũ là kiếm tấn công, là pháp bảo dùng để công thành, bảo vệ thân thể. Thanh Tiêu là thế kiếm có thể hấp thu linh lực thiên địa Thanh Vân là tốc kiếm, nhanh như ánh sáng, tốc độ cực cao.”
Bình Tâm nương nương khẽ vẫy tay, bốn thanh kiếm bay lơ lửng đến trước mặt bình tâm nương nương: “Bốn chuôi kiếm này thuộc hàng Tiên Thiên Linh Bảo cao phẩm có đầy đủ ưu khuyết điểm, rấy khó có được, có thể căn cứ vào các đối thủ khác nhau mà lựa chọn nên sử dụng thanh kiếm nào nhưng mà sử dụng riêng lẻ thì lại không phát ra được uy lực thật sự của bốn thanh kiếm này.”
“Nương nương, bốn thanh kiếm này hợp lại có thể tạo ra Thiên Kiếm. Thiên Kiếm vừa xuất hiện vạn vật đều thần phục.”
“Ngươi có thể vung ra được mấy kiếm.”
Bạch Cẩm dựng thẳng hai ngón tay lên, cười mỉa nói: “Trước kia một kiếm, bây giờ đại khái khoảng chừng hai kiếm.”
“Thực lực của người càng tăng lên thì Thiên Kiếm hút linh lực thiên địa càng mạnh, áp lực ngươi nhận cũng càng lúc càng lớn. Vậy nên Thiên Kiếm là kiếm cuối cùng của ngươi, cũng là kiếm pháp cắn xé cuối cùng. Một khi Thiên Kiếm đã ra là quyết định sinh tử, hoặc là ngươi chết hoặc là địch vong, không có cách nào đánh nhau bình thường nữa.”
Bạch Cẩm liên tục gật đầu nói: “Mắt nhìn của nương nương quả là không sai tí nào.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất