Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 332: Bình Tâm nương nương ban thưởng

Chương 332: Bình Tâm nương nương ban thưởng
Bình Tâm nương nương cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, cười nói: “Hay là ta chỉ cho ngươi một pháp môn để xuất ra bốn kiếm cùng lúc nhỉ?”
Mắt Bạch Cẩm sáng lên, vội vàng nói: “Đa tạ nương nương!”
Bình Tâm nương nương duỗi tay ra, trên tay hình thành một quả cầu ánh sáng. Bên trong quả cầu ánh sáng là một mảnh hỗn độn, sau đó hỗn độn phân cách âm dương, thanh khí nổi lên trời, trọc khí chìm xuống đất. Trên bầu trời hiện lên trăng sao, dưới đại lục xuất hiện sông núi biển hồ cỏ cây.
Chỉ trong chớp mắt, một đại thế giới hiện ra trong lòng bàn tay Bình Tâm nương nương. Bên trong hỗn độn vạn vật sinh sôi, tiến hoá rồi trở thành một đại thế giới nhưng giờ phút này trong tay nương nương cũng chỉ là một cái lô đỉnh mà thôi.
Bốn thanh Tiên Kiếm hóa thành bốn luồng ánh sáng bay vào trong thế giới đó. Sau đó Bình Tâm nương nương tiện tay lấy một quyển trục rồi quăng vào bên trong đại thế giới.
Bình Tâm nương nương mở miệng nói: “Minh Hà giáo chủ, ta xin mượn một đóa Nghiệp Hỏa Hồng Liên, sau này có dịp nhất định sẽ báo đáp.”
“Nương nương khách khí rồi, chỉ là một vật nhỏ, không cần báo đáp.” Một giọng nói vang lên trong thiên địa.
Đại điện bỗng rung lên, sau đó hiện ra một đoá hoa sen màu đỏ như máu. Phía trên Huyết Liên bốc lên Nghiệp Hoả đen nhánh.
Bình Tâm nương nương giải thích: “Huyết Liên này là từ Tiên Thiên Chí Bảo Nghiệp Hỏa Hồng Liên thập nhị phẩm diễn sinh mà ra, có thể làm vật dẫn cho bốn thanh Tiên Kiếm này của ngươi.”
“Đa tạ nương nương!” Bạch Cẩm cảm kích nói, Liên Đài thập nhị phẩm thần kỳ đến mức nào, dù cho chỉ là hoa sen diễn sinh mà ra cũng có công dụng kỳ diệu và phi phàm, vô cùng trân quý.
Huyết Liên và Nghiệp Hỏa đen nhánh bay vào bên trong đại thế giới. Ầm! Nghiệp Hỏa ngay lập tức thiêu đốt bầu trời của đại thế giới, mơ hồ có thể nhìn thấy được một trận đồ khai triển ở bên trong đại thế giới. Trong chốc lát, bên trong đại thế giới tràn ngập sát ý hủy diệt.
Bạch Cẩm nhìn đại thiên thế giới bị bóp méo kia mà cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Nương nương, người đang luyện chế đại trận sao?”
Bình Tâm nương nương khẽ gật đầu nói: “Trận này tên là Thí Thần trận, lấy Huyết Liên làm vật trung gian, dùng bốn thanh Tiên Kiếm làm trận cơ. Chỉ cần dung hợp trận này thì Tiên Thiên Ma Thần gì cũng đều có thể chém giết.”
Tiên Thiên Ma Thần cũng có thể chém giết? Trong lòng Bạch Cẩm dâng lên một nỗi lo lắng bất an. Có câu nói rất hay rằng, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Tục ngữ còn nói, muốn con ngựa chạy thì trước hết phải cho nó ăn no. Đột nhiên nương nương cho ta trận pháp cường đại như vậy là lại muốn ta đi làm chuyện gì sao? Chẳng lẽ có Tiên Thiên Ma Thần nào đó có mắt không tròng mà chọc tới nương nương? Mặc dù Tiên Thiên Ma Thần khá là yếu, chẳng hạn như Nhiên Đăng nhưng yếu nhất cũng là Đại La Kim Tiên!
Trong lúc Bạch Cẩm miên man suy nghĩ, thời gian từ từ trôi qua.
Ầm! Đại thế giới trên bàn tay Bình Tâm nương nương vỡ nát, một bông hoa sen đỏ như máu từ bên trong thế giới sụp đổ bay ra, tản ra khí tức hủy diệt chấn động.
Bình Tâm nương nương tùy ý nắm tay lại, đại thế giới lập tức vỡ nát, vạn dặm đại địa và vũ trụ tinh không vô tận đều im hơi lặng tiếng mà phai mờ biến mất, . Tạo ra chỉ trong nháy mắt rồi phất tay một cái liền hủy diệt, một phương đại thiên thế giới trước mặt Thánh Nhân lại không có chút thể diện nào đáng nói.
Huyết Liên bay đến trước mặt Bạch Cẩm, Bạch Cẩm cảm nhận chấn động hết sức quen thuộc bên trong Liên Hoa khép chặt, chính là bốn thanh Tiên Kiếm của hắn.
Bình Tâm mỉm cười nói: “Trở về cần phải luyện hóa một lần nữa thì mới nắm giữ thuần thục được.”
Bạch Cẩm cung kính đáp: “Vâng! Đa tạ nương nương!”
“Đi đi.”
Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Nương nương, đệ tử cáo từ.”
Bình Tâm nương nương khẽ gật đầu.
Bạch Cẩm quay người đi mấy bước, sau đó dừng lại quay đầu nói: “Nương nương, ta đi thật đó! Người còn có lời gì cần nhắn nhủ không?”
“Không có!”
Lúc này Bạch Cẩm mới yên lòng lại rồi bước nhanh ra khỏi Bình Tâm điện, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
Bạch Cẩm vừa trở lại trong đạo cung của chính mình liền thấy Tinh Vệ dùng một sợi dây thừng buộc lấy Long Cát giống như chơi diều, mặc kệ Long Cát khua tay múa chân bay giữa không trung.
Tinh Vệ vừa nhìn thấy Bạch Cẩm trở về, liền đem nắm lấy dây thừng tay vắt chéo sau lưng, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nói: “Là tự nàng muốn bay, không liên quan gì đến ta.”
Bạch Cẩm vội vàng bay lên trên không ôm Long Cát xuống, tức giận nói: “Đối nàng mà nói thì phi hành giống như một loại bản năng nhưng nàng căn bản không có cách nào khống chế được loại bản năng này, hơi sơ sẩy một chút thôi sẽ rơi xuống từ trên không trung.”
Tinh Vệ bình tĩnh nói: “Ta sẽ tiếp được.”
“Lỡ xảy ra bất trắc thì sao? Lần sau không cho phép làm vậy nữa.”
“Dạ!” Tinh Vệ khẽ gật đầu.
“Oa! Oa!” Long Cát bỗng bắt đầu khóc.
Bạch Cẩm liền luống cuống tay chân, nói: “Có phải là nàng đói hay không?”
Khóe miệng Tinh Vệ lộ ra một nụ cười, sau đó nụ cười bỗng vụt tắt, bình thản nói: “Nàng muốn bay.”
Bạch Cẩm nhìn bầu trời một chút, lại nhìn tiểu hài tử xấu xa trong ngực, lớn hơn một chút rồi muốn bay gì thì bay? Còn chưa học chạy mà đã muốn học bay rồi?
Hắn bất đắc dĩ nói: “Muốn bay sao? Nếu không thì sư phụ làm cho ngươi cái tàu lượn siêu tốc có được không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất