Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 340: Bạch Cẩm ra tay giúp đỡ

Chương 340: Bạch Cẩm ra tay giúp đỡ
Trong hậu viện, Thông Thiên đi ra thì thấy Bạch Cẩm đang ôm Tiểu Long Cát thì bước chân bỗng khựng lại, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất ổn.
Bạch Cẩm cười nói: "Ngoan, gọi gia gia đi!”
Tinh Vệ chắp tay nói: "Bái kiến sư gia!”
Đôi mắt Tiểu Long Cát sáng lên, cười khanh khách nói: "Gia gia, ngon quá.”
Bạch Cẩm đặt Long Cát xuống đất, cười nói: "Sư phụ, đây là hai đồ đệ mà đệ tử mới thu. Nữ nhi của Địa Hoàng, Tinh Vệ và nữ nhi của Thiên Đế, Long Cát.”
"Ngươi ôm các nàng tới đây làm gì?"
"Không phải sư phụ bảo ta đi giúp Đại sư huynh sao? Hai đứa nhỏ như vậy để ở trong nhà một mình, đệ tử thật sự là lo lắng cho nên mong sư phụ giúp đỡ chiếu cố một chút.”
Hai mắt Thông Thiên mở to, để ta chiếu cố tiểu hài tử?
Bạch Cẩm xoay người bỏ chạy, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
Nhất thời, ba người đứng đối mặt trong sân, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Đột nhiên Thông Thiên cảm thấy có chút hoảng hốt, chăm sóc tiểu hài tử như thế nào? Sư phụ cũng chưa từng dạy qua nha! Nhưng tiểu gia hỏa nhỏ như vậy, cũng không thể khó giải quyết hơn Thánh Nhân đâu nhỉ?
Tiểu Long Cát trừng mắt to tò mò lảo đảo đi về phía trước, vung tay chân nhào tới hướng Thông Thiên.
Thông Thiên luống cuống tay chân bắt được Long Cát, Long Cát ôm cổ Thông Thiên, khanh khách cười nói: "Gia gia! Ăn ngon!"
Thông Thiên cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười nói: "Tiểu Long Cát!"
"Oa! Ăn ngon, quả quả!" Tiểu Long Cát lập tức khóc, tiếng khóc vang dội.
Thông Thiên bị dọa tới mức thiếu chút nữa ném Long Cát ra ngoài, vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc!"
Cúi đầu nhìn về phía Tinh Vệ hỏi: "Nàng làm sao vậy?”
Tinh Vệ bình tĩnh nói: "Sư phụ ta nói nàng chính là một nha đầu chỉ biết ăn, hiện tại nàng muốn ăn hoa quả.”
Thông Thiên sửng sốt, cười ha ha nói: "Có thể ăn là phúc! Cái này là đơn giản.”
Hắn tùy tiện phất tay, rất nhiều các loại tiên quả quý hiếm từ trong hoa viên bay ra giống như vô số ngôi sao trong hậu viện.
A! Long Cát nhất thời ngừng khóc, ánh mắt tỏa sáng nhìn các loại tiên quả kỳ lạ, khua hai tay đạp hai chân bay lên trên, hưng phấn kêu lên: "Quả quả! Quả quả!"
Thông Thiên nắm chặt tay một cái, tất cả tinh hoa trong Linh Quả đều phân tán ra chỉ lưu lại hương vị thoang thoảng và một ít linh khí.
Nếu như bị Tiên Thần trên hồng hoang nhìn thấy một màn này thì khẳng định sẽ tức giận đến đấm ngực dậm chân. Phá gia chi tử! Bạo khiển thiên vật, lãng phí linh bảo tiên tài như vậy sẽ bị báo ứng đó!
Ngoại trừ hai người là Kim Linh thánh mẫu và Quy Linh thánh mẫu đang bế quan thì Đa Bảo, Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu đều cùng nhau xuất phát. Bên cạnh đó còn xuất lĩnh thêm đại đội chấp pháp, Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Kim Quang, Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên, Lữ Nhạc, Mã Nguyên, tứ thánh của Cửu Long Đảo và một lượng lớn đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo cùng đi tới hồng hoang đại lục.
Một đường đi có thể nhìn thấy hồng thủy cuồn cuộn càn quét bốn phía hồng hoang đại địa, một đám Thủy Yêu ở trong hồng thủy không kiêng nể gì mà gào thét lướt qua kéo theo sinh linh hồng hoang vào trong hồng thủy.
Mọi người đáp xuống cung điện của Nhân Hoàng.
Ngu Thuấn dẫn theo bá quan bước ra từ trong hoàng cung nghênh đón, kích động bái lạy: "Đệ tử bái kiến lão sư! Cung nghênh Thánh sứ và chư vị Tiên Thần.”
Đa Bảo nghiêm túc nói: "Không cần đa lễ, thế cục hiện tại như thế nào?”
Đám người Ngu Thuận đứng thẳng dậy, ảm đạm nói: "Sau khi lão sư rời đi, Thủy Yêu mang theo hồng thủy cuồn cuộn phản công về hướng đế đô, tướng sĩ Nhân tộc ta đắp đê điều bằng tức nhưỡng để ngăn cản thủy quái chém giết và hồng thủy ập tới nhưng vẫn tổn thất nặng nề.”
Bạch Cẩm lập tức nói: "Chuyện không thể chậm trễ, tất cả đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo nghe lệnh, đi tới tiền tuyến giết Thủy Yêu.”
“Vâng!” Hơn một ngàn đệ tử Tiệt Giáo đồng thanh kêu lên hưởng ứng, một đám người lập tức chạy như bay đến tiền tuyến.
Ngu Thuận vội vàng cảm kích nói: "Đa tạ Thánh sứ! Đa tạ Thánh sứ!”
......
Ra ngoài đế đô, từng làn hồng thủy như cuốn thiên liên tiếp không ngừng cuồn cuộn chảy xiết ở trên mặt đất, từng con đê đắp lên từ tức nhưỡng như ngọn núi lớn chặn hồng thủy chảy xiết lại, trên đê có vô số binh tướng của Nhân tộc và các tu sĩ Nhân tộc, thoạt nhìn có vẻ vô cùng nhỏ bé ở trước mặt thiên địa chi uy nhưng lại không hề lui về phía sau một bước nào.
Mây đen áp sơn, cuồng phong bão táp, trong thiên địa một mảnh mờ mịt, tất cả mọi người đều ngâm mình trong nước mưa, dựa vào bầu nhiệt huyết để ngăn cản sự rét lạnh.
Một nam tử trung niên mặc áo tơi, tay cầm một thanh sắt thò vào trong nước, một lát sau lại thu hồi thanh sắt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Một tướng lĩnh mặc áo giáp bước nhanh tới, hỏi: "Đại Vũ, bây giờ thế nào rồi?”
Đại Vũ ngẩng đầu nhìn hồng thủy mênh mông vô tận, bất an nói: "Nước sâu gần trăm trượng rồi, cuối cùng những còn đê đắp từ tức nhưỡng này cũng không ngăn cản được.”
Tướng lĩnh sốt ruột kêu lên: "Vậy phải làm thế nào mới được?”
"Chủ yếu là Thủy Yêu đang làm loạn, nếu không có Thủy Yêu thì ta có thể mở ra thủy đạo dẫn nước ra biển."
Ầm! Một con sóng thật lớn nhấc lên, hồng thủy ngập trời nhanh chóng tiến lên đập tới phía đê.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất