Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 379: Thỉnh cầu của Hạo Thiên

Chương 379: Thỉnh cầu của Hạo Thiên
Bạch Cẩm cạnh đó đi ra, hắn lên tiếng: "Sư thúc, sao ngài lại giết hắn? Chẳng phải ngài vẫn chưa hỏi ra kẻ đứng sau là ai ư?"
Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Không cần hỏi, ngoại trừ mấy vị Thánh Nhân sư huynh kia thì còn ai vào đây nữa?"
Bạch Cẩm hé miệng nhưng không biết nên nói gì. Xem tình hình hiện tại thì có lẽ Hạo Thiên sư thúc đoán đúng. Tử Vân Lôi đã tuyên bố Hạo Thiên không thể đắc tội người chống lưng cho hắn, vậy thì chỉ có Thánh Nhân. Cũng không biết người đó là sư bá, sư phụ hay là sư thúc.
Dao Trì bước từ trong thần điện ra, bực bội chất vấn: "Hạo Thiên, ngươi sai Thiên Bồng truy sát ba hài tử đó là ý gì?"
"Thứ nhất là vì chặn miệng đám tiên thần chốn hồng hoang, thứ hai cũng là vì tạo áp lực cho bọn hắn để bọn hắn có thể nhanh chóng trưởng thành."
Dao Trì nổi giận: "Dao Cơ đã bị trấn áp rồi mà? Vẫn chưa đủ sao?"
Hạo Thiên lắc đầu: "Chưa đủ! Thiên điều là căn cơ tồn tại của Thiên Đình, chỉ trấn áp Dao Cơ thì không thể khiến bọn hắn tin phục."
Dao Trì giận dữ nói: "Không phục thì không phục, chúng ta cần gì phải quan tâm? Ngươi phái thiên tướng thiên binh truy sát ba hài tử đáng thương, sau này chúng ta phải đối mặt với Dao Cơ thế nào?"
Hạo Thiên bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Uyển Cấm, ta làm vậy cũng vì tốt cho bọn hắn, phải tôi luyện thì bọn hắn mới có thể nhanh chóng trưởng thành. Thân thế của bọn hắn đã chú định tương lai của bọn hắn phải đón nhận gian khổ khắp nơi, khó có thể yên ổn bình an. Chỉ có để bọn hắn trở nên mạnh mẽ mới là sự sự bảo vệ tốt nhất đối với bọn hắn."
Dao Trì nhíu mày nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên tỏ thái độ nghiêm túc: "Bọn hắn là hài tử của Dao Cơ, sao ta có thể hại bọn hắn?"
Dao Trì vung tay áo, tức giận nói: "Ngươi đừng hối hận!" Sau đó nàng xoay người rời đi.
Hạo Thiên thở dài bất đắc dĩ, không chỉ mệt thân mà còn mệt tâm. Hắn nhìn Bạch Cẩm và nói: "Sư điệt, ta muốn nhờ ngươi một việc được không?"
"Sư thúc khách sáo rồi, mời người cứ nói thẳng là được."
"Ta muốn nhờ ngươi thu nhận Giao Nhi làm đệ tử."
"Dương Giao ư?"
Hạo Thiên gật đầu: "Phải!"
Bạch Cẩm do dự nói: "Sư thúc, Dương Giao là hài tử của Dao Cơ Trưởng công chúa, theo lý hắn phải gọi ta là sư huynh."
"Người tu hành chúng ta cần gì phải quan tâm tới mấy vấn đề này? Chẳng phải Long Cát cũng bái ngươi làm sư phụ hay sao?"
Bạch Cẩm ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng! Hắn đã nhận Long Cát rồi thì thêm Dương Dao cũng chẳng sao. Dương Giao là đại ca chắc là không kém hơn Dương Tiễn đâu nhỉ? Hắn lập tức gật đầu: "Sư thúc đã yêu cầu thì ta cung kính không bằng tuân lệnh, vừa thấy hài tử Dương Giao này ta đã thấy thích rồi."
Hạo Thiên tươi cười: "Thiên Bồng sẽ truy sát bọn hắn mười năm ở hồng hoang để rèn luyện, mười năm sau ngươi hãy đi thu nhận đồ đệ."
Bạch Cẩm gật đầu đáp: "Vâng!"
Lúc này Thiên Đình bận nhiều việc, Bạch Cẩm cũng không nán lại thêm, sau đó hắn dẫn Long Cát và Tinh Vệ rời khỏi Thiên Đình.
...
Trong Dương Gia Thôn hoang tàn trên hồng hoang dưới hạ giới, ba hài tử tỉnh lại trong đống hoang tàn đổ nát. Bọn hắn ngước mắt nhìn xung quanh, nơi đây chỉ còn một mảnh hoang vu, thôn làng đã biến mất không còn dấu tích. Thảm trạng trong kí ức lại tái hiện trong đầu, toàn bộ thôn dân đều mất mạng dưới sự tàn sát của thiên binh, phụ thân cũng bị giết chết, hiện giờ mẫu thân đã mất tích, lúc này trong lòng ba hài tử tràn đầy nỗi sợ hãi ngỡ ngàng.
Hu hu! Dương Thiền dụi mắt khóc to, đồng thời gào lên: "Phụ thân, mẫu thân! Ta muốn phụ thân, ta muốn mẫu thân!"
Dương Giao và Dương Tiễn cố nén nước mắt. Sau khi mất phụ mẫu, trong lòng bọn hắn cũng tràn đầy cảm giác hoang mang sợ hãi nhưng thấy muội muội đang khóc thút thít, lúc này hai nam hài tử chỉ có thể kiên cường.
Dương Giao lớn tuổi nhất, tâm thần cũng ổn định nhất. Hắn vực dậy khỏi nỗi đau buồn, thấp giọng nói: "Đệ đệ, muội muội, nơi này không an toàn, chúng ta đi mau lên!"
Dương Thiền gào khóc nức nở: "Hu hu, ta muốn mẫu thân cơ..."
Ba tiểu hài dắt tay nhau vừa khóc thút thít vừa đi vào trong vùng núi.
Trên đám mây, Thiên Bồng Nguyên Soái dẫn theo mấy thiên binh đứng thẳng lưng cúi đầu nhìn ba hài tử bước đi loạng choạng bên dưới.
Một thiên binh đề nghị: "Nguyên Soái, giờ chúng ta phải bắt bọn hắn về sao?"
Thiên Bồng bình thản trả lời: "Trước tiên cứ bảo vệ bọn hắn thật tốt, không cần làm chuyện khác."
Mấy thiên binh ngơ ngác nhìn nhau, Nguyên Soái động lòng trắc ẩn muốn bảo vệ bọn hắn à? Lẽ nào hắn không sợ bệ hạ trừng phạt?
...
Ở một nơi khác, Bạch Cẩm dẫn Long Cát và Tinh Vệ đi một mạch về Tiệt Giáo. Sau khi đuổi hai nàng về, hắn tới thẳng Kim Ngao Đảo.
Trên Kim Ngao Đảo, hắn tình cờ gặp Đa Bảo đạo quân đi ra. Đa Bảo ngày nay không còn là tên mập khi xưa nữa, long hành hổ bộ phong thái bất phàm, toát ra khí chất duy ngã độc tôn.
Bạch Cẩm vừa chắp tay thi lễ vừa cười ha ha: "Sư huynh, buổi sáng tốt lành!"
Đa Bảo đạo quân gật đầu hỏi: "Sư đệ đến thỉnh an sư phụ đấy à?"
Bạch Cẩm gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy!"
"Nghe nói dạo này có rất nhiều đệ tử ngoại môn bất mãn với đại đội chấp pháp."
"Đại đội chấp pháp hành động theo ý ta, nếu ai có ý kiến thì trực tiếp tới gặp ta là được, nếu nói hợp lý đương nhiên ta sẽ sửa đổi."
Đa Bảo gật đầu, chìa tay nói: "Mời sư đệ!"
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, sau đó đi vào bên trong.
Đa Bảo nhìn theo bóng lưng hắn. Duy Ngã Độc Tôn đại đạo vẫn kém chút, hiện giờ Bạch Cẩm đã trở thành hòn đá cản đường trên con đường đại đạo của hắn, cả Vô Đương nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất