Hồng Hoang: Ta Đã Đoạt Xá Côn Bằng Lão Tổ

Chương 13: Đại La trung kỳ!

Chương 13: Đại La trung kỳ!
Một ngàn năm sau đó.
Trong đầu Côn Bằng, mọi thứ dĩ nhiên bình tĩnh trở lại.
Toàn bộ dị tượng tiêu tan không còn.
Khung cảnh trở về như lúc ban đầu.
Nhưng khí tức của bản thân hắn đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Khí tức Đại La Kim Tiên trung kỳ cảnh giới đại viên mãn từ trên người hắn bạo phát ra ngoài.
Chỉ thấy hắn tùy ý phất tay một cái.
Liền có một đạo sóng năng lượng cường hãn từ trong mật thất khuếch tán ra bốn phía.
Lấy Côn Bằng làm trung tâm.
Lực lượng đáng sợ bắn mạnh ra xung quanh, khí lưu trong biển hỗn loạn tột độ.
Tựa như biển gầm phun trào, thật là khủng bố vô cùng.
Thậm chí có một vài sinh linh trong biển bị khí thế này đánh cho ngã nhào trên đất.
Trong mật thất, phía sau Côn Bằng.
Một đôi cánh vai to lớn hiện ra, kim quang rực rỡ long lanh, khí thế bàng bạc vô biên, thần thánh vô cùng.
"Đột phá rồi."
"Đại La trung kỳ cảnh giới đại viên mãn."
Côn Bằng mở hai mắt ra, khí tức cả người mạnh mẽ hơn trước không ít.
Lần tu luyện này không chỉ đột phá một cảnh giới lớn là trung kỳ,
mà còn vượt qua mấy cảnh giới nhỏ, trực tiếp đạt đến trung kỳ đại viên mãn.
Hơn nữa còn là trạng thái vững chắc, không hề có bất kỳ khí tức phù phiếm nào.
Gốc rễ vô cùng vững chắc.
Nếu như có người không biết chuyện, e rằng vào lúc này sẽ cho rằng Côn Bằng đã bước vào Đại La Kim Tiên trung kỳ đại viên mãn từ rất lâu rồi.
Tuy đã đột phá đến mức này, Côn Bằng vẫn chưa thể tiếp tục đột phá được nữa, tuy rằng đã đạt đến trung kỳ đại viên mãn.
Chỉ còn kém một bước nữa thôi là có thể bước vào Đại La hậu kỳ cảnh giới.
Nhưng chính là sự chênh lệch nhỏ nhoi ấy, cũng là khác biệt một trời một vực.
Bất quá, giờ khắc này Côn Bằng cũng không hề gấp gáp, đột phá đến trung kỳ đại viên mãn, hắn đã cảm thấy khá hài lòng rồi.
Đừng xem thường chỉ là một cảnh giới.
Phải biết rằng.
Việc tăng lên cảnh giới, thường thường đều vô cùng khó khăn.
Cũng không phải cứ bế quan là sẽ có tác dụng.
Có người đến một cảnh giới bình cảnh sau, bế quan đến chết vẫn không thể đột phá cũng có.
Tựa như cảnh giới Thái Ất viên mãn.
Có người vì cầu tu vi đạt đến Đại La, lựa chọn bế quan.
Dù cho trải qua vô tận tuế nguyệt, cũng không chắc sẽ thành công.
Con đường tu hành, đột phá chẳng hề dễ dàng.
Việc Côn Bằng bế quan lần này có được đột phá lớn như vậy.
Còn phải nhờ vào công pháp chứng đạo cấp của hắn là Hỗn Nguyên Đạo Kinh, mới có được loại biến hóa này.
Côn Bằng trung kỳ đại viên mãn.
Coi như là gặp phải cường giả hậu kỳ, cũng có thể tiến hành một trận chiến.
Dù sao trong tay hắn còn có rất nhiều lá bài tẩy.
Linh bảo công kích, phòng ngự đều có đủ.
Đây chính là sức mạnh của hắn.
Không chỉ có vậy, trong lần bế quan này.
Hắn còn nâng cao pháp tắc thôn phệ của bản thân lên một tầng thứ, lại được sự giúp đỡ của Hỗn Nguyên Đạo Kinh.
Thêm vào tốc độ nhanh chóng của Côn Bằng.
Hắn đã lĩnh ngộ ra một loại pháp tắc mới, đó là quang pháp tắc.
Côn Bằng có tốc độ nhanh như vậy, lại có thêm quang pháp tắc.
Trong những người cùng cảnh giới.
Côn Bằng dám nói, không ai có thể nhanh hơn hắn.
Dù sao lực lượng quang pháp tắc, tốc độ không phải là thứ người bình thường có thể so sánh được.
Khi được gia trì lên người Côn Bằng, tốc độ của hắn có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới.
Sau khi đơn giản chỉnh lý lại một chút, Côn Bằng liền đứng lên.
Kết thúc lần bế quan này.
"Cung nghênh lão tổ xuất quan!"
Côn Bằng vừa bước ra khỏi mật thất, liền có người hướng về phía hắn tôn kính nói.
Hắn gật gật đầu, sau đó liền đi đến nơi trồng Hoàng Trung Lý.
Chỉ thấy Côn Bằng vừa mới xuất hiện.
Liền có một nữ tử tôn kính tiến đến, khúm núm nói: "Bái kiến chủ nhân."
Nữ tử này chính là Tiểu Điệp mà Côn Bằng đã tiện tay điểm hóa ngàn năm trước.
Nhìn thấy nơi này được xử lý ngay ngắn rõ ràng, Côn Bằng hài lòng gật gật đầu.
Nàng xử lý mọi việc đúng là tỉ mỉ.
Các phương diện đều rất tốt, vô số linh căn muôn màu muôn vẻ.
Liếc nhìn một lượt, Côn Bằng liền đi tới chỗ Hoàng Trung Lý.
Tuy rằng nó vạn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết trái.
Nhưng trải qua ngàn năm trưởng thành.
Linh căn Hoàng Trung Lý đã trưởng thành rất nhiều, hình dạng đã khác với dáng vẻ trước đây.
"Không tệ!"
"Ngươi làm rất tốt."
Côn Bằng tán dương một câu.
Câu nói tùy ý này, khiến Tiểu Điệp vô cùng vui vẻ.
Nàng dĩ nhiên đã hóa hình, có tư tưởng của riêng mình.
Việc mình làm được người khác công nhận.
Tất nhiên là rất cao hứng, vẻ ngoài tuy bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Liếc nhìn Hoàng Trung Lý, Côn Bằng nắm bắt một chút tình hình Bắc Minh hiện tại.
Trong ngàn năm thời gian hắn bế quan.
Thế lực nhất mạch của Côn Bằng, đều dựa theo lời hắn dặn mà làm.
Bất luận là ở trong Bắc Hải hay bên ngoài Bắc Hải.
Đều không chủ động gây chuyện.
Có thể đã phát sinh một vài chuyện do người khác tự tìm đến, đối với việc xử lý những chuyện này.
Cũng đều dựa theo ý chỉ của Côn Bằng mà làm.
Có sự chỉnh đốn của Côn Bằng trước đây, hiện tại nhân tâm của thế lực thuộc về hắn.
Phần lớn đã có sự thay đổi.
Vô cùng đoàn kết, không ức hiếp kẻ yếu.
Không chủ động gây sự.
Nhìn thấy kết quả này, Côn Bằng vẫn tương đối hài lòng.
"Vừa vặn có thể đi ra ngoài du lịch một chút."
Nói xong, Côn Bằng đơn giản bàn giao một vài việc sau đó.
Hóa thành một đạo lưu quang, lao ra khỏi mặt biển, rời khỏi Bắc Hải, hướng về phía Hồng Hoang đại lục mà bay đi.
Côn Bằng bế quan ngàn năm, lại một lần nữa đặt chân đến Hồng Hoang.
Trong lòng vẫn không ngừng cảm thán.
Ngắm nhìn cảnh sắc mỗi một nơi của thế giới Hồng Hoang, thật là đồ sộ.
Những tiên cảnh mà hắn từng cho là đẹp đẽ trong trí nhớ kiếp trước, nếu như so với cảnh tượng mà Côn Bằng đang thấy.
Đó là sự khác biệt một trời một vực.
Côn Bằng hóa thành một đạo lưu quang, chầm chậm phi hành trong Hồng Hoang.
Trong lúc đang cảm thán rất nhiều mỹ cảnh.
Hắn còn chứng kiến một vài tu sĩ chiến đấu với nhau.
Côn Bằng cũng không rõ nguyên nhân là gì, chỉ biết hai người kia đã đánh đến mức không chết không thôi.
Cảnh tượng như vậy.
Ở nơi thiên địa này tùy ý đều có, hắn cũng không để ý đến.
Trong Hồng Hoang rất coi trọng nhân quả.
Nếu như ra tay can thiệp vào chuyện của người khác, tất nhiên sẽ bị nhân quả quấn thân.
Vì lẽ đó đối với những chuyện như vậy.
Hắn đều làm bộ như không nhìn thấy.
Không chỉ có tu sĩ chiến đấu với nhau, trên đường phi hành.
Hắn còn chứng kiến cuộc chiến giữa hai tộc Vu Yêu.
Nhiều trận đoàn chiến quy mô nhỏ.
Đối với những chuyện như vậy, hắn càng không muốn để ý đến.
Từ sau khi vị Thánh Nhân đầu tiên của Hồng Hoang xuất hiện, chính là thời đại Vu Yêu lượng kiếp.
Kiếp trước Côn Bằng đã vướng vào chiến trường Vu Yêu.
Tuy rằng còn sống, nhưng cũng bị trọng thương trong lượng kiếp.
Liên tục quy tức tại Bắc Hải, sống những ngày tàn.
Lượng kiếp!
Hắn không hề muốn tham dự vào nữa, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình bị cuốn vào.
Nghĩ đến đây.
Sắc mặt Côn Bằng nghiêm túc hẳn lên, khi nhớ đến lượng kiếp.
Hắn hiểu rõ, tùy thuộc sinh linh rất nhiều.
Vô cùng nguy hiểm.
Nếu như thực lực không đủ, rất dễ bị cuốn vào.
Côn Bằng kiếp trước, vốn dĩ không muốn cuốn vào kiếp nạn này.
Nếu như liên tục ở lại Bắc Hải.
Hoàn toàn sẽ không có chuyện gì xảy ra, có thể do thực lực bản thân, đánh không lại Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn.
Vì lẽ đó mới gia nhập.
Hơn nữa Côn Bằng biết, tuy rằng hắn đã trọng sinh.
Với dã tâm của Đế Tuấn và Đông Hoàng, rất có thể bọn hắn sẽ tìm đến mình.
Đến lúc đó.
Bản thân Côn Bằng phải có đủ thực lực mới được, bằng không kết cục vẫn sẽ rất thảm.
Nghĩ đến đây.
Côn Bằng suy tính càng nhiều, nhưng khi nghĩ đến việc mình có công pháp chứng đạo cấp.
Hắn lại không còn lo lắng nữa.
Nguyên do bởi vì công pháp này trợ giúp rất lớn cho việc tu hành, hắn tin tưởng mình có thể thay đổi.
Đến khi đó.
Cho dù gặp phải hai người kia muốn động thủ với mình, Côn Bằng cũng không hề sợ sệt.
Thực lực vi tôn.
Nếu như Côn Bằng thực lực đủ mạnh, cường đại đến mức khiến người khác phải sợ hãi.
Thì sẽ không ai dám đến gây sự...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất