Hồng Hoang: Ta Đã Đoạt Xá Côn Bằng Lão Tổ

Chương 43: Ngao Quảng mời, Long tộc bảo khố!

Chương 43: Ngao Quảng mời, Long tộc bảo khố!
Đông Hải Long Cung.
Một tòa đại điện vô cùng lớn, vàng son lộng lẫy.
Toả ra kim quang sáng chói.
Từng viên bảo châu được khảm nạm trên thân đại điện, khiến cho nó hiện ra vẻ thập phần thần bí.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy biển rộng mênh mông vô bờ, phát ra từng đợt kim quang chói mắt.
Chính là đại điện kia tản mát ra.
Điện này, là đại điện của Đông Hải Long Cung.
Long tộc từ sau thời kỳ tam tộc, hiện tại đã lui về vị trí ở tứ hải.
Đông Hải Long Cung, chính là đại bản doanh của Long tộc.
Đông Hải Long Vương là người đứng đầu tứ hải.
Côn Bằng ngồi trong đại điện, nhìn ngắm kiến trúc xung quanh cùng tình hình Long tộc.
Không khỏi cảm thán.
"Long tộc quả không hổ là bá chủ thời kỳ tam tộc."
Hắn có thể cảm nhận được sự hùng hậu của gốc gác nơi này.
Lúc Côn Bằng tiến vào Đông Hải Long Cung, hắn có một loại cảm giác.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết Long tộc đã từng huy hoàng đến nhường nào.
"Tiên Tôn."
"Đây là linh dịch đặc chế của Long tộc ta, xin ngài đánh giá."
Ngao Quảng đưa tay ra hiệu nói.
Linh dịch này, chính là tụ hợp tinh hoa của đất trời mà thành, uống một ngụm có thể giúp người tăng thêm tuổi thọ.
Còn có tác dụng tăng cao tu vi.
Đây là đãi ngộ cao nhất mà Long tộc dành cho khách, người bình thường đến sẽ không có thứ này.
Nhưng mà.
Côn Bằng đã cứu Long tộc, theo họ thấy, nhất định phải được hưởng thụ đãi ngộ này.
Thấy vậy, Côn Bằng cũng hứng thú, cầm lấy uống.
Vừa uống vào, cả người hắn cảm thấy một luồng thanh mát, cả người khoan khoái.
Tuy rằng hắn đã là cường giả Hỗn Nguyên Kim Tiên.
Linh dịch tầm thường hay linh quả, đối với Côn Bằng mà nói, không có nhiều tác dụng lớn.
Nhưng linh dịch trước mắt này, thật sự không tệ.
"Bốp!"
Đông Hải Long Vương vỗ hai tay, chỉ thấy từ ngoài đại điện đi vào mười mấy tên nữ tử.
Dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng ai nấy đều có tướng mạo yêu kiều diễm lệ.
...
Ngắm nhìn đã đủ, Ngao Quảng đứng dậy nói: "Tiên Tôn!"
"Ta sẽ dẫn ngài đến Long tộc bảo khố."
Trước đó Ngao Thuận đã ước định với Côn Bằng, sau khi được giúp đỡ sẽ để Côn Bằng tùy ý chọn bảo vật trong Long tộc bảo khố.
Chuyện này, Ngao Quảng tự nhiên sẽ không quên.
Côn Bằng gật đầu, rồi cùng Ngao Quảng rời khỏi chỗ ngồi.
Hướng về phía bảo khố mà đi.
Dưới sự dẫn dắt của bốn người, bọn họ đi tới Long tộc bảo khố.
Trước mắt Côn Bằng là một cánh cửa lớn.
"Ầm!"
Ngao Quảng vung tay lên, cánh cửa lớn trước mặt ầm ầm mở ra.
Ngay khi cánh cửa vừa mở.
Kim quang từ bên trong bắn ra, chói lọi vô cùng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết toàn những hàng tốt.
"Tiên Tôn, đây là Long tộc bảo khố của ta."
"Tiên Tôn cứ tự nhiên, tùy ý lựa chọn."
Ngao Quảng đưa tay ra hiệu nói.
Ngao Quảng thực ra không rõ lắm Long tộc bảo khố có bao nhiêu bảo bối.
Chỉ biết tất cả những thứ tốt đều ở bên trong.
Từ sau khi Long tộc lui khỏi vị trí bá chủ tứ hải, cũng ít tranh chấp với bên ngoài.
Cơ bản là không dùng đến linh bảo.
Côn Bằng lại là ân nhân của Long tộc, Ngao Quảng tự nhiên sẽ không hẹp hòi.
Côn Bằng gật đầu đáp lại, rồi bước về phía trước.
Bước vào trong, muôn màu rực rỡ, đủ loại kim quang bắn ra, vô cùng chói mắt.
"Nhiều linh bảo như vậy sao?"
Nhìn thấy linh bảo trước mắt, Côn Bằng hơi kinh ngạc.
Hắn đã nghĩ Long tộc có không ít bảo vật, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.
Một đống lớn bày ra trước mắt hắn.
Nhiều đến mức khiến người ta tưởng linh bảo chỉ là vật bình thường.
Sau khi cảm thán một chút, Côn Bằng lập tức thả nguyên thần lực ra dò xét.
Tuy rằng bên trong có rất nhiều linh bảo.
Nhưng có rất nhiều thứ tương đối thông thường, Côn Bằng giờ đã là cường giả Hỗn Nguyên Kim Tiên.
Đương nhiên không phải linh bảo nào cũng lọt được vào mắt hắn.
Hơn nữa, Côn Bằng cũng không tiện dời hết bảo khố của người ta.
Tìm được thứ thích hợp là được.
Trong lúc Côn Bằng dùng nguyên thần dò xét, Tứ Hải Long Vương ở bên ngoài bàn luận.
"Lần này nhờ có Tiên Tôn."
"Nếu không Long tộc chúng ta, e rằng sẽ gặp nguy hiểm."
Ngao Quảng cảm thán, trải qua chuyện lần này khiến hắn nhận ra.
Chỉ cần bản thân không đủ mạnh, dù ngươi không đi trêu chọc người khác.
Thì người khác vẫn sẽ tìm đến trêu chọc ngươi.
Ba người còn lại cũng có chung cảm xúc với Ngao Quảng, trong lòng cảm thán như vậy.
Dưới sự dò xét của nguyên thần lực, phẩm cấp của tất cả bảo vật đều hiển hiện ra.
"Đây là?"
Khi nhìn thấy một viên hạt châu, hắn thấy mười hai viên hạt châu, tỏa ra linh quang mãnh liệt.
Tiến đến gần nhìn, Côn Bằng cầm lên, nhận ra đó là vật gì.
"Mười hai viên Định Hải Thần Châu!"
Côn Bằng liếc mắt một cái liền nhận ra bảo vật này, hắn thực sự quá quen thuộc với nó.
Đây là tiên thiên linh bảo, uy lực bất phàm.
Tuy rằng không đủ để so sánh với linh bảo trong tay Côn Bằng, nhưng nếu nó xuất hiện ở Hồng Hoang.
Chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của không ít người.
Côn Bằng vung tay lên, thu bảo vật này vào.
Sau khi lấy được mười hai viên Định Hải Thần Châu, hắn tiếp tục dùng nguyên thần lực dò xét.
Trong quá trình tìm kiếm, hắn lại tìm được hai tiên thiên linh bảo khác.
Sau khi tìm được hai báu vật này, Côn Bằng liền đi ra khỏi bảo khố.
Hắn đã xem qua cơ bản mọi bảo vật bên trong, chọn vài món thích hợp rồi đi ra.
Thấy Côn Bằng đi ra, Tứ Hải Long Vương tiến tới.
Họ vẫn luôn chờ bên ngoài bảo khố, để có thể lập tức phát hiện ra.
"Tiên Tôn."
"Ngài đã chọn được thứ gì thích hợp chưa?"
Ngao Quảng mở miệng hỏi, trong lòng có chút bất ngờ.
Sao lại ra nhanh như vậy?
Chẳng lẽ không tìm được bảo vật thích hợp sao?
Nếu thật sự là như vậy.
Trong lòng Ngao Quảng có chút lo lắng.
"Không phải."
"Đã có thứ thích hợp."
Côn Bằng nói, tuy rằng phần lớn những thứ bên trong hắn đều không để vào mắt.
Nhưng với nguyên thần dò xét cẩn thận, hắn vẫn tìm được một vài thứ thích hợp.
"Vậy thì tốt."
Ngao Quảng đáp lời.
Thấy phản ứng của Côn Bằng, lúc này mới yên tâm.
"Được rồi, cũng đến lúc ta phải trở về."
Côn Bằng nói.
Chuyện này đã kết thúc.
Hắn ra tay giúp đỡ Long tộc là vì lấy được linh bảo.
Nhân quả đã kết thúc.
Ở lại Long tộc cũng không có việc gì.
"Tiên Tôn, lần này trở về..."
"Ngài có thể ở lại thêm vài ngày, để Long tộc ta được cảm tạ ngài tử tế."
Ngao Quảng mở miệng nói.
Tuy rằng Côn Bằng đã lấy linh bảo, nhưng việc Côn Bằng đã làm là giải quyết nguy cơ cho Long tộc.
Theo Ngao Quảng thấy.
Hai việc này thực sự không thể so sánh được.
"Không cần."
Côn Bằng đáp lại.
Tuy rằng hắn cũng nhận ra ý của Ngao Quảng, nhưng hắn không phải là người thích chiếm tiện nghi.
Đến nhà người khác.
Ở lại lâu sẽ thành quấy rầy.
Hơn nữa Long tộc vừa trải qua trận chiến với Yêu tộc, tổn thất không ít.
Long tộc chắc chắn cần phải chỉnh đốn lại.
Nếu vậy, việc Côn Bằng tiếp tục ở lại Long Cung là không nên.
"Vậy ta không giữ Tiên Tôn nữa."
"Sau này nếu Tiên Tôn có việc cần đến Long tộc, xin cứ nói."
Thấy Côn Bằng đã quyết ý, Ngao Quảng cũng không tiện giữ lại.
Chỉ có thể báo đáp việc này vào ngày sau.
Hiện tại chỉ có thể như vậy.
Côn Bằng cáo biệt Ngao Quảng, nhanh chóng rời khỏi Long Cung, hóa thành lưu quang bay nhanh về phía Bắc Minh.
Bay trên mặt biển, nhấc lên những con sóng lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất