Chương 14: Ngày sau hãy nói, làm sao đều thèm ta thân thể?
Tô Mục nhận thấy được khí tức đuổi tới, trong lòng không hề bất ngờ.
Tiên Thiên hồ lô đằng cùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng chính là mấu chốt để Nữ Oa chứng đạo thành thánh, nếu Nữ Oa không đuổi theo mới thật sự là vô lý.
Vậy nên Tô Mục dứt khoát trực tiếp thầm đếm trong lòng: "Mười, chín, tám... hai, một!"
Ngay khi Tô Mục đếm thầm đến một, giọng nói êm tai của Nữ Oa vang lên.
"Tô đạo hữu xin dừng bước!"
Nghe thấy thanh âm này, mười hai Tổ Vu cũng dừng bước theo Tô Mục.
Tất cả đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn Nữ Oa vội vã đuổi tới phía sau.
Chỉ là không hiểu vì sao, sắc mặt Hậu Thổ có chút mất tự nhiên.
"Chẳng lẽ cô gái Nữ Oa này hợp ý Tô đệ đệ nhà ta?"
"Không thể để nàng bắt đi được." Nghĩ tới đây, Hậu Thổ khẽ chắn Tô Mục ra sau lưng, phảng phất sợ bị người đoạt mất bảo bối của mình vậy.
Bởi vì Tô Mục mang trong mình huyết mạch Bàn Cổ, vô tình trung, Hậu Thổ cũng đã bị nó hấp dẫn.
Các Tổ Vu khác cũng cảm thấy vô cùng thân mật với Tô Mục.
Trong thời gian ngắn, thân ảnh Nữ Oa đã tới trước mặt mọi người, phía sau còn có Phục Hy thở hồng hộc và mang vẻ mặt mộng bức đuổi theo.
"Hô... Muội muội à, nghe huynh nói, dù thật sự yêu thích Tô Mục lang quân kia, chúng ta cũng phải từ từ mà tính."
"Tuyệt đối không nên kích động!" Phục Hy vô cùng lo lắng Nữ Oa sẽ động thủ cướp người.
Hôm nay lại đang ở địa giới Bất Chu sơn, hai người họ nếu cùng Vu tộc động thủ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nhưng Phục Hy biết rõ tính cách Nữ Oa, vô cùng quật cường, một khi đã quyết định thì nhất định phải làm!
Ban đầu, khi đuổi theo, Nữ Oa còn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không muốn để người khác nhìn ra sự khác thường.
Nhưng khi nghe thấy lời ca ca mình nói, khuôn mặt tuyệt mỹ nhất thời ửng hồng.
Nàng véo tai Phục Hy: "Cấm nói bậy bạ nữa, nếu không đừng trách ta không nể huynh trưởng!"
Ngay cả Vu tộc vốn luôn thần kinh vững chắc cũng có thể nghe ra ý xấu hổ trong lời nói của nàng.
"Ái! Ái! Đau đau đau! Ta im lặng, ta không nói nữa được chưa!" Phục Hy vội vàng xin tha thứ.
Phục Hy là một trong những đại năng cao thủ của Yêu tộc, cũng được coi là một trong những đại năng cao thủ hàng đầu ở Hồng Hoang.
Vậy mà hết lần này đến lần khác lại bị muội muội nắm thóp, từ khi khai thiên lập địa đã bị Nữ Oa đánh không biết bao nhiêu lần.
"Không biết Nữ Oa đạo hữu tìm Tô mỗ có chuyện gì?" Tô Mục đúng lúc mở miệng, coi như giúp Phục Hy giải vây, dù sao cũng là anh vợ tương lai, bán một cái nhân tình cũng không tệ.
Thấy Tô Mục mở miệng, Nữ Oa lúc này mới buông tay, nhưng vẻ thẹn thùng trên mặt vẫn chậm chạp không tan đi.
Sau khi buông tay, Nữ Oa vẫn không quên trừng mắt nhìn ca ca mình một cái, phảng phất muốn nói: "Chờ về nhà xem ta thu thập huynh thế nào!"
"Xong rồi xong rồi, xem ra lát nữa phải tìm cơ hội trốn ra ngoài, không thể trở về động phủ được rồi." Phục Hy bị Nữ Oa trừng cho rụt cổ lại, thầm tính toán xem nên trốn đi đâu một chút.
Đồng thời, Phục Hy ném cho Tô Mục một ánh mắt cảm kích, phảng phất nói: "Đa tạ em rể đã cứu mạng!"
Một lát sau, Nữ Oa lại khôi phục vẻ nhẹ nhàng như mây gió thường ngày, rồi mới hướng Tô Mục chào một cái.
"Tô đạo hữu, thật sự không dám giấu giếm, chuyện này nói ra cũng có chút xấu hổ."
Trong khi nói, Nữ Oa còn cố ý liếc nhìn Hậu Thổ, phảng phất ám chỉ Tô Mục rằng nàng muốn Hậu Thổ trả lại Cửu Thiên Tức Nhưỡng và Tiên Thiên hồ lô đằng.
Nhưng ánh mắt này trong mắt Hậu Thổ lại mang một ý khác.
"Tiểu nha đầu Nữ Oa này chẳng lẽ muốn tuyên chiến với ta?" Nghĩ tới đây, Hậu Thổ rốt cuộc hơi ưỡn ngực.
"Hừ, bản Tổ Vu rõ ràng tốt hơn nhiều, chắc hẳn Tô đệ đệ cũng nhìn ra được!"
Tô Mục hiển nhiên không hiểu được suy nghĩ trong lòng Hậu Thổ.
Hắn chỉ hiểu rằng chuyến này Nữ Oa nhất định là vì Tiên Thiên hồ lô đằng và Cửu Thiên Tức Nhưỡng mà tới.
Nhưng nếu bàn về tâm cơ, e rằng không có mấy người ở Hồng Hoang này có thể sánh được với Tô Mục.
Dù sao đều là những tiên nhân thời viễn cổ, theo đuổi sức mạnh vi tôn, tâm tư kỳ thực tương đối đơn thuần.
"Ồ? Nữ Oa đạo hữu cứ nói đừng ngại."
Vốn tưởng rằng Tô Mục sẽ hiểu ám hiệu của mình, ai ngờ lại nghe thấy những lời này.
Nữ Oa đành nhắm mắt nói: "Không biết... Tô Mục đạo hữu có thể nhường lại cây mây hồ lô và đất sét kia cho tại hạ được không?"
"Trong lòng tại hạ cảm thấy, hai kiện bảo vật kia có quan hệ cực lớn với ta."
"Chỉ cần Tô Mục đạo hữu bằng lòng giao ra bảo vật, có yêu cầu gì cứ nói, Nữ Oa chỉ cần làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối."
"Cho dù... Cho dù là..." Nữ Oa bỗng nhiên lấy hết dũng khí muốn nói gì đó, trên mặt lại không kìm được vẻ thẹn thùng.
Tô Mục thấy vậy liền thầm kêu hảo gia hỏa.
Đây chính là hiệu quả của nhân duyên tơ hồng sao?
Chẳng lẽ hôm nay Nữ Oa muốn bày tỏ với ta? Hay là thèm ta thân thể?
Trong khoảnh khắc, ngay cả Tô Mục vốn đã biết trước kết quả cũng cảm thấy có chút kích động.
Vị trước mặt là thần thánh phương nào? Đây chính là Nữ Oa nương nương a!
Thánh mẫu Nhân tộc, người có công đức tạo người vô lượng.
Huống chi về sau Nữ Oa chắc chắn sẽ chứng đạo thành thánh, đến lúc đó nàng chính là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của mình!
Nhưng đúng lúc này, một sự cố bất ngờ xảy ra!
"Nhanh nhanh nhanh, chẳng phải chỉ là một cái dây leo rách và một ít đất sét thôi sao."
"Cầm đi cầm đi, lấy xong rồi mau rời khỏi Bất Chu sơn của ta!"
Hậu Thổ bất ngờ ném Tiên Thiên hồ lô đằng và Cửu Thiên Tức Nhưỡng về phía Nữ Oa, rất sợ Nữ Oa nói ra những lời lấy thân báo đáp.
"Hả?" Tô Mục trợn tròn mắt, Hậu Thổ tỷ tỷ thật không biết nói chuyện a! Phá hỏng chuyện tốt của ta rồi?
Thấy Cửu Thiên Tức Nhưỡng và hồ lô đằng bay tới, Nữ Oa không kịp nói gì, vội vàng rón rén thu hồi lại.
Vốn đã lấy hết dũng khí muốn mở miệng, hôm nay bị Hậu Thổ cắt ngang, nhất thời lại không thể mở lời được nữa.
Nàng tuy là đại năng Hồng Hoang, thực lực đã đạt tới Chuẩn Thánh, nhưng cuối cùng vẫn là một nữ tử chưa trải sự đời, sao có thể tùy tiện nói ra những lời khiến người ta ngượng ngùng như vậy?
Nữ Oa tay ngọc nắm chặt lại nắm chặt, thậm chí vì khẩn trương mà đổ mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí mở miệng lần nữa.
Nàng dứt khoát giậm chân một cái, hướng về phía Tô Mục làm một đạo lễ: "Nữ Oa đa tạ đạo hữu thành toàn, nếu sau này có việc cần đến Nữ Oa, đạo hữu cứ mở miệng sai bảo, Nữ Oa quyết không từ chối!"
Tô Mục thấy vậy cũng biết hôm nay nhất định là không thành công rồi.
"Dễ nói dễ nói, những chuyện này ngày sau hãy nói, ngày sau hãy nói là được."
Nữ Oa nghe Tô Mục nói vậy, vốn không cảm thấy gì.
Nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Nữ Oa trừng mắt nhìn Tô Mục một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Hừ, tên đăng đồ lãng tử."
Nói rồi Nữ Oa trực tiếp kéo Phục Hy vẫn còn đang mộng bức và chưa kịp trốn đi rời khỏi.
Tô Mục tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không vội.
Nhân duyên tơ hồng đã trói buộc Nữ Oa, sớm muộn gì nàng cũng là người của mình, việc gì phải gấp gáp một hai ngày này?
"Hì hì, Tô Mục đệ đệ, tỷ tỷ tự tiện quyết định đem hai kiện bảo vật kia tặng cho Nữ Oa, đệ sẽ không tức giận chứ?"
Thấy Nữ Oa rời đi, Hậu Thổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì đi tới trước mặt Tô Mục giả vờ xin lỗi.
"Tỷ tỷ nói đùa, chẳng qua chỉ là hai kiện bảo vật thôi mà, không sao." Tô Mục cũng thực sự không tức giận, chỉ cười tự nhiên.
Tuy nhiên, càng nghĩ Tô Mục càng thấy Hậu Thổ có gì đó không ổn.
"Chẳng lẽ Hậu Thổ tỷ tỷ của ta cũng thèm ta thân thể?"