Chương 42: Thẩm Đống ép cung
Thẩm Đống trầm giọng nói: "Ta là cô nhi, 17 tuổi gia nhập Hồng Hưng, đến hôm nay đã bảy năm rồi. Bảy năm qua, ta tự nhận bản thân mình đối với xã đoàn và anh em huynh đệ chỉ có hai chữ trung nghĩa."
"Đương nhiên, xã đoàn cũng đối với ta rất tốt, ba năm trước ta đã được thăng làm côn đỏ."
"Cũng bắt đầu từ lúc đó, ta mới chiêu mộ các huynh đệ, không sợ sống chết, ra sức chém giết, vì xã đoàn mà chiếm được mười một tuyến đường phố."
"Trong đó bao gồm hai mươi địa điểm lớn với vô số địa điểm nhỏ."
"Ta sẽ bảo thuộc hạ tính toán lại, tháng sau ta có thể giao nộp lại cho xã đoàn hai trăm vạn."
"Với câu trả lời như vậy, ta cảm thấy mình xứng đáng với sự bồi dưỡng của xã đoàn, cũng có tư cách đảm nhiệm vị trí đường chủ."
"Tưởng tiên sinh, Diệu ca, ta thật lòng hi vọng hai vị có thể ủng hộ ta."
Bị ép thoái vị!
Những lời nói này của Thẩm Đống không chỉ vô cùng cảm động, mà lại tràn đầy sự tự tin, hoàn toàn là đang ép cung Tưởng Thiên Sinh.
Ẩn ý chính là ta đã làm đến trình độ này, ngươi còn không thăng chức cho ta, còn muốn làm gì nữa?
"Ba ba ba ba ba "
Hàn Tân, Thập Tam Muội dẫn đầu vỗ tay, các lãnh đạo khác cũng đều vỗ tay theo.
Tịnh Khôn la lớn: "Một tháng giao hai trăm vạn. Đống ca, ngươi sắp bắt kịp đại B rồi."
Thẩm Đống nói: "Vịnh Đồng La là cảng đảo phồn hoa nhất HongKong. Đại B ca là lão đại của Vịnh Đồng La, số tiền ít ỏi này của ta, nào dám so sánh với hắn?"
Tịnh Khôn nghe xong, gần như bật cười thành tiếng.
Sắc mặt của những người khác cũng đều rất là quái dị.
Mọi người đều biết, Đại B có thể trở thành lão đại của Vịnh Đồng La, không phải là bởi vì hắn ta tài giỏi, mà chính là vì hắn ta trung thành với Tưởng Thiên Sinh.
Những năm này, sự phát triển của hắn ta ở Vịnh Đồng La đơn giản có thể dùng hai chữ để hình dung “mờ nhạt”..
Con số nộp lên mỗi tháng không có gia tăng cũng không có giảm bớt, trên cơ bản là khoảng hai trăm năm mươi vạn.
Thẩm Đống nói như vậy, mặt ngoài là khen, nhưng trên thực tế là đang chất vấn năng lực của hắn ta.
Đại B không phải người ngu, tự nhiên nghe ra được ý của Thẩm Đống, giận dữ nói: "Ngươi như thế là không tôn trọng tiền bối, có tư cách gì làm đường chủ."
Thẩm Đống cười nói: "Đại B ca, ta chỉ là đang trần thuật sự thật, sao lại là không tôn trọng ngài?"
Tịnh Khôn phụ họa nói: "Đúng vậy nha. địa bàn của Đống ca so với Vịnh Đồng La của các ngươi cũng kém rất nhiều."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Được. Vậy thì mọi người giơ tay biểu quyết đi. Người nào đồng ý A Đống làm đường chủ, xin giơ tay."
Ngoại trừ Tịnh Khôn, Hàn Tân, Thập Tam Muội, Khủng Long, Hưng thúc và năm người bên ngoài, Tế Nhãn cùng Mã Vương Giản cũng giơ tay lên.
Mười hai đường chủ, bảy đường chủ đã đồng ý, vậy thì đồng nghĩa với việc Thẩm Đống sẽ trở thành đường chủ mới của Hồng Hưng.
Những người khác nhìn thấy tình huống này, cũng lần lượt giơ tay lên.
Chỉ có Đại B ngu ngốc ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Từ lần bỏ phiếu này, Thẩm Đống có thể nhìn ra một số manh mối.
Bảy người đường chủ, Tế Nhãn cùng Mã Vương Giản, Tịnh Khôn là một phái.
Hưng thúc tuổi tác lớn, bối phận cao, tự tách thành một phái.
Hàn Tân, Thập Tam Muội, Khủng Long là một phái, hiện tại bản thân mình sẽ là một phái.
Thái Tử, Cơ ca, Lê Bàn Tử, Đại B, Vô Lương thì đi theo Tưởng Thiên Sinh.
Đương nhiên, năm người này có thật lòng hay không, vậy thì cũng khó mà nói.
Cho tới nay, Hàn Tân vẫn ủng hộ Tưởng Thiên Sinh.
Nhưng lần này, tướng ăn của Tưởng Thiên Sinh có chút khó coi, khiến Hàn Tân tức giận, sau đó mới xuất hiện vấn đề.
Tịnh Khôn rất rõ ràng là muốn lôi kéo Hàn Tân vào nhóm của mình.
Một khi Hàn Tân ủng hộ hắn ta, như vậy địa vị của Tịnh Khôn có thể ngang hàng cùng với Tưởng Thiên Sinh.
Tưởng Thiên Sinh gật đầu, nói: "Được. Chúc mừng A Đống trở thành đường chủ thứ mười ba của Hồng Hưng chúng ta."
"Ba ba ba ba "
Mọi người nhao nhao vỗ tay.
Hàn Tân nói: "Đống ca, hôm nay nhất định phải đãi khách."
Thập Tam Muội cười nói: "Không có hải sâm bào ngư, bữa trưa nay ta ăn không ngon nha."
Thẩm Đống nói: "Ta ở Trung Hoàn cũng không quá quen. Ai biết quán rượu nào tốt , có thể tiến cử lên, ta sẽ chiêu đãi mọi một bữa thịnh soạn cho dù có phải bán đi mọi thứ."
"Được."
Mọi người đồng loạt reo hò.
Đại B bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Bỏ ra tất cả mười vạn nhân dân tệ, Thẩm Đống mời mọi người ăn một bữa.
Cơm nước no nê, Tưởng Thiên Sinh cho gọi Thẩm Đống đến biệt thự của mình.
"A Đống, uống cà phê hay là trà xanh?"
"Trà xanh đi. Tưởng tiên sinh, ngôi biệt thự này của ngài quả thực tốt đấy."
"Đây là biệt thự do cha ta mua lại khi còn sống, ta đã ở hơn hai mươi năm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này ta đều sẽ ở chỗ này."