Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 102: quyễn 3 : Đừng ngại ngùng

“Nhìn say mê đến vậy, có muốn tăng thêm phần thân mật không?” Anh nâng tay của cô lên, kéo về phía mặt của mình. Đầu ngón tay chạm phải làn da lạnh lẽo của anh, Uất Noãn Tâm như từ trong mơ tỉnh lại, hoảng loạn rút tay về. Ngũ Liên cố ý giữ cô lại, cả cơ thể dính sát vào nhau, rất có nhiệt tình muốn triền miên một phen. “Đừng ngại ngùng, bổn thiếu sẽ làm cho cô toại nguyện mà….”

“Khốn khiếp….” Uất Noãn Tâm nhấc một chân lên, đá thẳng vào chổ hôm qua bị đá.

Kết quả là một tiếng thét thảm thiết vang vọng cả núi rừng.

“Người phụ nữ đáng chết! Cô lại đá tôi!”

“Ai kêu anh không đứng đắn!” Uất Noãn Tâm đẩy nhẹ anh ra, ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo. “Nếu biết trước anh biến thái như vậy, tối hôm qua tôi không nên giúp anh! Dù sao anh cũng ‘hứng thú’ như vậy, tự mình cũng có thể bình phục lại, đúng không?”

“Cô….”

Cô thực sự đắc tội với anh rồi! Phải dạy dỗ cô thật tốt, nếu không sau này cô sẽ cưỡi lên đầu anh mất! Ngũ Liên kéo Uất Tâm đè trên vách động, để cô biết hậu quả của việc đắc tội anh là như thế nào. Đột nhiên phía sau truyền đến giọng vui mừng như điên của chú Đức.

“Thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”

Năm chiếc xe quân dụng quy mô lớn ở phía trước mở đường, ở giữa có một chiếc xe màu đen dài hơn một khoang, bày ra trận thế tương đối long trọng, chỉ vì một người – đứa cháu đích tôn bảo bối của Ngũ tư lệnh – Ngũ Liên.

Sau khi Ngũ Liên thay quần áo sạch sẽ xong, cả người liền sảng khoái, áo mũ ngay ngắn, khôi phục lại phong thái thiếu gia con nhà giàu.

“Hôm qua cậu không về nhà, tư lệnh lo lắng muốn chết, chủ động điều động binh lực. Thông qua GPS tìm thấy xe của cậu, lục soát cả dãy núi. May mắn đã tìm được cậu, nếu không khi về chúng tôi không biết báo cáo ra sao với tư lệnh!”

“Một người to xác như tôi, có thể xảy ra chuyện gì!”

Uất Noãn Tâm nhịn không được cười thầm. Cũng không biết tối hôm qua người nào nằm trong lòng cô, yếu ớt giống như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ lại ngồi đây kiêu ngạo.

Ngũ Liên hiển nhiên biết cô đang cười cái gì, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cứ trưng ra cái mặt lạnh lùng: “Đám phóng viên theo dõi ngày hôm qua, một người cũng không được bỏ sót, bổn thiếu phải cho chúng một bài học!”

“Những việc này cứ giao cho tôi! Tôi biết phải làm như thế nào!”

Uất Noãn Tâm không biết cái ông gọi ‘phải làm như thế nào’ là sẽ giải quyết ra sao, nhưng hậu quả nhất định rất nghiệm trọng, không kìm được lo lắng thay cho bọn họ. Mặc dù tối hôm qua thực sự có chút quá đáng, nhưng đây là công việc của ký giả, bọn họ cũng chỉ vì mưu sinh cho bản thân, không có tiêu chuẩn nói đúng hay sai.

“Theo những gì tôi thấy, bọn chúng chẳng qua chỉ là bọn chó săn, cũng chịu khống chế của người khác, điều quan trọng nhất vẫn nên tìm….”

Ánh mắt của Ngũ Liên có ý bảo chú Đức không nên nói nữa. Uất Noãn Tâm hiểu được cô là người ngoài cuộc, có một số lời không tiện nói ra, cô cũng không muốn bị anh kéo vào mớ hỗn độn này.

“Ở con đường phía trước cho tôi xuống, tôi tự bắt xe về!”

“Cô chắc chắn một mình Ok chứ? Tôi phái người chở cô vậy!”

“Không cần đâu!Một chiếc xe quân dụng lớn như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng tôi phạm tội gì đó! Tôi không muôn người khác vây lại xem đâu!”

Ngũ Liên mỉm cười, bảo tài xế dừng xe lại.

Uất Noãn Tâm nói tiếng “cảm ơn”, rồi xuống xe.

“Uất Noãn Tâm…”

Cô quay đầu, Ngũ Liên cũng xuống xe, đứng ở bên cửa xe, hai tay bỏ vào trong túi quần, không thể tả được phong thái nhẹ nhàng của anh. Nụ cười tươi rói kia có chút nghiền ngẫm, nhưng không hề mất đi sự nghiêm túc. “Tôi nợ cô một lần, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cô có thể tìm đến tôi!”

Vào phút giây đó, cô đột nhiên có một loại ảo tưởng mình đã xem anh như một tri kỷ.

Hình như có chút dựa dẫm! Bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều giúp đỡ cô.

Vì vậy, trên khuôn mặt của cô chậm rãi giãn ra, xuất hiện một nụ cười sáng lạn. “Tôi sẽ!”

…………………..

Biệt thự Nam Cung

Nam Cung Nghiêu từ trong các hợp đồng ngẩng đâu lên, nhìn về phía đồng hồ bằng thạch anh, đã mười giờ rồi, thời gian đã đến, kịch hay phải lên sàn rồi. Nhưng vào lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, tình hình lại xuất hiện sự cố ngoài tính toán của anh.

“Thật xin lỗi, tổng tài! Những ký giả phái đi đều không chụp được ảnh của Ngũ thiếu và phu nhân.”

Hai đôi mắt của Nam Cung Nghiêu nhắm lại. “Anh giải thích cho tôi, tại sao không chụp được?” Giọng nói nguy hiểm nhưng không tức giận, rất có cảm giác áp lực.

Người ở đầu dây bên kia nói lại tình hình, sau đó nói: “Thật phụ lòng tin tưởng của ngài, chiều ngày hôm nay tôi đã nộp đơn từ chức rồi.”

Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại, đi đến cửa sổ, từ đằng xa đã nhìn thấy Uất Noãn Tâm đi trong vườn hoa. Bước đi thoải mái, tâm trạng vui vẻ. Cùng với một người đàn ông khác trên núi một đêm, vui vẻ đến vậy sao? Điều này có nghĩa, hai người đã xảy ra chuyện gì sao?

Điều này làm cho anh không vui!

Anh hoang mang, loại đàn bà dối trá như cô, cô dựa vào cái gì khiến cho vô số đàn ông vây quanh cô, ngay cả một kẻ phóng đãng và phóng túng như Ngũ Liên cũng ra sức bảo vệ cô. Diễn xuất của cô quá tốt, nhưng đáng tiếc cho dù cô có thể lừa gạt tất cả đàn ông trên thế giới, cũng không thể gạt được anh.

Vận khí của cô so với anh nghĩ còn rất tốt, ngay cả ‘thiên la địa võng’ hôm qua cũng chạy thoát.

Nhưng mà, đây là lần cuối cùng.

Điều Nam Cung Nghiêu này muốn làm, từ trước đến giờ chưa từng thất bại!

……………………

Về nhà chăm sóc nói chuyện với Nam Cung Thiếu Khiêm một lúc, Uất Noãn Tâm trở về phòng đi ngủ, ngủ một mạch đến tận chiều, ngay cả cơm cũng không ăn. Tắm rửa sạch sẽ xong muốn xuống lầu tìm đồ ăn nhẹ, Hà quản gia thông báo với cô, buổi tối phải đi dự tiệc với Nam Cung Nghiêu, bảy giờ anh sẽ đến đón cô. Cô phải trang điểm và ăn mặc đẹp, xuống lầu lên xe.

Nam Cung Nghiêu vẫn ngồi xem tài liệu của anh, cô biết mình không nên quấy rầy, nhưng cô nhịn không được muốn nói chuyện với anh.

“Muốn nói cái gì, nói đi!”

“………….” Uất Noãn Tâm sững người. Mắt của anh không phải đang nhìn vào tài liệu sao? Không lẽ trên tai của anh cũng có mắt. Bị anh nhìn thấu, có chút bối rối: “Tôi chỉ muốn hỏi….chủ đề buổi tiệc.”

“Dạ hội từ thiện, gây quỹ từ thiện cho trẻ em vùng thiên tai!” Anh nói ngắn gọn trọng tâm.

“Như vậy à….có thể làm từ thiện, rất tuyệt nha!” Cô từ trước đến giờ có một ước nguyện, mang tất cả tiền dành dụm, đem quyên hết cho trẻ em. Chừa lại một ít, đủ bản thân sống tốt là được.

“Vậy tôi có thể giúp đỡ bọn họ được không? Phải làm những gì vậy?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết!”

“Ò!” biết anh kiệm lời, Uất Noãn Tâm cũng không hỏi tiếp. So với thái độ châm chọc khiêu khích trước đây, thái độ của anh bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi.

Đây có phải có nghĩa, ngọn núi băng ở giữa hai người, đang tan chảy sao?

Dạ tiệc từ thiện, khách được mời dự phần lớn là những xí nghiệp nổi danh ở Đài Loan, ăn uống linh đình, ánh đèn lung linh. Tài phú ở khắp nơi tụ họp về, trò chuyện với nhau. Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu bước vào, ai nấy cũng chào hỏi anh. Ngay cả người lớn tuổi, đối với anh cũng kính nể anh.

Uất Noãn Tâm không tránh khỏi có cảm giác như mình đang ở trên mây, không tin tưởng người ở bên cạnh nổi tiếng có tầm quan trọng bị mọi người vây xung quanh, chính là chồng của mình, ngay cả nghĩ thôi cũng không dám. Cô cảm thấy rất vinh dự, và tự hào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất