Chương 10:
"Ta đưa nàng ra khỏi cung." Thái tử khom người đứng đó, nhìn về phía ta dưới ánh sáng.
Ta khẽ suy nghĩ, nhẹ nhàng đồng ý.
Vẫn là cỗ xe ngựa đó.
Chỉ là lần này, người câu nệ lại là thái tử.
Chàng lấy ra những chiếc bánh ngọt thơm lừng, đưa cho ta như muốn lấy lòng: "Vừa sai người đi mua, là bánh phu thê nàng thích nhất."
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay vào mũi.
Ta cụp mắt, không hề có ý định nhận lấy.
"Đa tạ điện hạ, thần nữ gần đây không thích ăn bánh phu thê, đổi sang ăn bánh củ năng rồi."
Thái tử cố chấp nói: "Vậy nàng cứ mang về, lúc nào muốn ăn thì ăn."
"Điện hạ."
Ta cao giọng ngắt lời chàng.
"Thần nữ sau này sẽ không bao giờ ăn bánh phu thê nữa."
Thẩm Giai Âm, từ nay về sau, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Đó là câu trả lời của ta.
Tay thái tử đưa ra khựng lại giữa không trung.
"Bánh củ năng ngon đến vậy sao?"
Giọng chàng nghẹn lại, run rẩy cố gắng kiềm nén, lại như đang tự nói với chính mình.
Ta quay mặt đi, nhìn về phía con đường cung điện trang nghiêm.
Cỗ xe ngựa khẽ lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Thái tử tự giễu cười.
Trước mắt bỗng hoa lên, trong tay ta có thêm một đôi hộp gấm.
Giọng chàng phiêu du: "Bên trong có ruộng đất cửa hàng, còn có cả một hộp vàng lá châu báu, coi như là..."
Thái tử nghẹn lời, che giấu mà quay mặt đi, rồi nói tiếp: "Coi như là ta, người biểu thân xa xôi này, tặng nàng làm quà cưới."
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt lảng tránh của chàng: "Điện hạ không cần áy náy."
"Không phải áy náy." Thái tử đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt vương chút đỏ ửng.
Chàng nói: "Nếu bị bắt nạt, cô sẽ che chở cho nàng."
Nhưng ta đã không còn cần nữa.
Con đường cung điện dù dài đến mấy, cũng có lúc đến cuối.
Ta bước xuống khỏi cỗ xe ngựa.
Quay đầu nhìn lại, một làn gió thổi qua, tung bay tấm voan mỏng.
Tiếng lẩm bẩm tự nói theo gió truyền vào tai.
"Thôi vậy, tốt nhất là đừng để ta biết."
Cô sợ mình không kìm được, không kìm được mà dẫn binh bắc tiến để đoạt nàng về...