Hứa Hẹn Ngày Vui

Chương 9:

Chương 9:
Chuyện ta cãi vã với thái tử cuối cùng cũng truyền đến hậu cung.
Thái hậu cho người truyền ta vào cung diện kiến.
Từ khi tự xin hủy hôn, ta viện cớ thân thể không khỏe để tránh vào cung, sợ nhìn thấy vẻ thất vọng của cô mẫu.
Giờ không thể tránh được, ta đành theo nội thị đến Phật đường.
Cô mẫu ta sùng Phật, thường niệm kinh cầu phúc trong Phật đường.
Khi ta bước vào, bà vừa kết thúc một vòng cầu phúc.
Thấy ta đến, bà vẫy tay gọi ta một cách trìu mến: "Giai Âm, mau đến bên cô mẫu."
Không thấy lời trách cứ, cũng không có vẻ trách móc.
Mắt ta nóng lên, vội bước tới đỡ bà từ bồ đoàn đứng dậy.
Cô mẫu cười nhìn ta: "Xem con hồng hào thế này, xem ra đã thực sự buông bỏ rồi?"
Ta hiểu rõ bà hỏi chuyện gì, bẽn lẽn lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái.
"Được gả cho một đấng nam nhi tốt như Bình Nam Vương, Giai Âm đã rất mãn nguyện rồi."
Một chữ cũng không nhắc đến thái tử, nhưng đã bày tỏ rõ tâm ý.
Thái hậu gật đầu, thở dài một hơi thật sâu, đặt hai tay lên tay ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cảm thán vô cùng: "Là cô mẫu đã gò bó con rồi.
"Nghe nói Bình Nam Vương vì con mà ra mặt, đến tận cửa đánh đòn Thượng thư Bộ Hộ và mấy vị đại nhân. Chuyện truyền đến cung, Bệ hạ định quở trách, con đoán Bình Nam Vương biện bạch thế nào?"
Ta lắc đầu.
Cô mẫu nói với giọng điệu trêu chọc: "Hắn nói nếu ngay cả nữ tử mình yêu thương còn không bảo vệ được, vậy thì chức tướng quân này hắn không làm cũng chẳng sao."
Ta giật mình.
Cô mẫu nói tiếp: "Nếu hắn có thể thật lòng đối xử tốt với con, thì dù có đến nơi khổ sở lạnh lẽo cũng chẳng có gì to tát.
"Cả đời cô mẫu, đều vì Thẩm gia. Nhưng Thẩm gia đã không còn nữa, dù có để con giống cô mẫu mà bị giam cầm trong thâm cung cả đời, thì có ý nghĩa gì chứ?"
Nhắc đến Thẩm gia, cuối cùng ta không kìm được nước mắt.
"Giai Âm hiểu rồi."
Cô mẫu lấy ra một hộp gấm mở ra, một đôi vòng tay vàng khảm ngọc chạm rổ nằm yên lặng bên trong.
Bà lấy ra và đeo vào tay ta.
Cô mẫu nói với giọng chân thành: "Đây là kỷ vật mà mẫu thân ta đã tặng khi ta xuất giá. Giờ con sắp xuất giá, đây chính là vật gia truyền mà cô mẫu tặng con."
Trước khi rời cung, cô mẫu gọi tên ta.
Ta dừng lại, quay đầu nhìn về bóng dáng cô độc yếu ớt trong bóng tối.
Giọng bà không giấu được vẻ cô đơn: "Đừng trách thái tử, nó cũng là một đứa trẻ đáng thương."
Ta cố gắng mở to mắt, muốn khắc sâu hình ảnh cô mẫu vào tận đáy lòng.
Khi ta ra khỏi tẩm cung của Thái hậu với vẻ không vui, không ngờ lại gặp thái tử đang đợi từ lâu trên con đường trong cung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất