Chương Q1 - 003: Đi ăn chực. (1)
Lôi Đại Bằng cười ha hả, đắc ý vì thắng người ta cả về IQ lẫn mồm mép. Mặc dù thường xuyên cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, có điều chẳng ảnh hưởng hai người ăn cơm chung cùng bát, nói nói cười cười đi tới nhà ăn. Vừa mới tới gần, hai người nhìn nhau sửng sốt, đứng lại.
Nụ cười hai người đều thu về, ánh mắt kinh ngạc, xem ra hôm nay đúng là không có cái mà ăn rồi.
Trước nhà ăn tụ tập một đám đông không biết đang nhìn cái gì, một đám nam sinh đang cùng nữ sinh tới lấy cơm nói gì đó, ồn ào náo loạn. Chen lấn suốt từ cửa nhà ăn cho tới lối đi bên ngoài, không ít nữ sinh rầu rĩ cầm khay cơm đi về, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Xảy ra chuyện rồi à? Chắc chắn là có chuyện rồi, đám sinh viên đại học rảnh rỗi chỉ lo đời thiếu chuyện, Lôi Đại Bằng thấy có náo nhiệt, bỏ ngay Tư Mộ Hiền chui vào đám nữ sinh. Hơn nữa còn dựng lỗ tai lên sán tới từ phía sau, trông bỉ ổi không tả nổi.
"Biểu tình rồi, ai cầm đầu thế?" Một nữ sinh hỏi nhỏ:
"Ai mà biết được chứ, có điều biểu tình là đúng, bếp trưởng Lý của nhà ăn đúng là đồ đểu, lấy cơm nhìn người, thấy nữ sinh xinh đẹp thì cho vài thìa, chẳng cần quẹt thẻ, đáng đời." Một nữ sinh khác trả lời, hiển nhiên là thuộc hàng ngũ nhan sắc không đủ để đổi cơm miễn phí:
Nữ sinh tụ lại một chỗ thì ối chuyện để nói, lại có thêm một người nữa chỉ tờ báo chữ lớn dán trước nhà ăn :" Mọi người nhìn thấy chưa? Trên đó viết ' Chất lượng món ăn nuốt chẳng trôi, mỳ nước ăn vào thêm tiều tụy, đậu hoa bánh bao càng nát lòng, lần này bãi công không kỳ hạn.', ký tên là Em gái ăn không no. Thật tài tình, hi hi hi."
Có một số người ưa náo nhiệt, Lôi Đại Bằng chắc chắn thuộc vào loại này, càng nghe trộm càng thấy thú vị. Bất thình lình một nữ sinh quay đầu, mặt sát rạt với Lôi Đại Bằng đang nghe trộm, suýt nữa mặt kề môi, lập tức bị gương mặt xấu xí mắt xếch gò má cao của hắn làm hét lên :" Á, anh làm cái gì thế?"
Thấy em gái mặt tàng nhang chất lượng thấp vậy mà còn làm bộ như nai con hoảng loạn hai tay che ngực, Lôi Đại Bằng lườm một phát :" Kêu cái gì? Thử kêu sàm sỡ xem có ai tin không?"
Em gái đó tức tới ngộp thở, cắn môi mắt trợn lên, phẫn hận cực độ rít lên với Lôi Đại Bằng hai chữ :" Chết đi!"
Trút giận xong cô gái kéo bạn bỏ đi. Lôi Đại Bằng xì một tiếng, bộ dạng anh đây không thèm đấu khẩu với em gái không vừa mắt. Có điều quay đầu lại thì chẳng tìm thấy Tư Mộ Hiền đâu nữa, nhón chân lên nhìn về phía sau, vị Hiền đệ mê văn học đứng trước tờ báo nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa nghĩ gì đó.
Đang lúc Lôi Đại Bằng chen lấn về phía trước, lại xảy ra hỗn loạn, một giọng nói như lệnh vỡ kích động đám đông.
"Các bạn, chúng ta phải đoàn kết, vì sữa bò, bánh bao của chúng ta mà đoàn kết với nhau, phản đối tăng giá, phản đối nấu ăn kém chất lượng, phản đối đãi ngộ bất công."
" Các bạn, chúng ta phải thức tỉnh, chúng ta phải phản kháng thức ăn có cả gián."
" Đúng thế, chúng ta tiêu tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ, vì sao lại để họ bóc lột."
" Một tháng tăng giá ba lần, đó không phải là bóc lột, mà là cướp bóc. Chúng ta phải tẩy chay, tẩy chay tới cùng."
Có cả nam lẫn nữ, mấy tiếng nói kích động vang lên trong đám đông, câu cuối cùng là do em gái dáng vẻ không tệ vung tay hô. Lôi Đại Bằng không biết là do hiệu ứng đám đông, hay là nhìn thấy em gái kia cũng có chút thú huyết sục sôi giơ tay hô hào: " Nói hay lắm, phản đối bóc lột, ủng hộ tẩy chay."
Có nắm đấm giơ cao hưởng ửng, thấy mấy quản lý nhà ăn đang ngó nghiêng ở cửa, càng có nhiều nam sinh giơ nắm đấm lên:" Đoàn kết với nhau, ủng hộ tẩy chay."
Thế rồi không biết là ai cầm thìa và khay ăn gõ keng keng hô: “ Tẩy chay! Tẩy chay! Tẩy chay!”
Thế là mười người, mấy chục người, mấy trăm người, tiếng gõ mới đầu lộn xộn, về sau càng gõ càng có tiết tấu, vừa gõ vừa hô cao, đợt sau to hơn đợt trước. Thời buổi này cảnh tượng náo nhiệt như thế không thấy nhiều, Lôi Đại Bằng bị dính hiệu ứng đám đông cũng phấn khích hô hào, hận nỗi khay ăn trong tay Tư Mộ Hiền, không có mà gõ, lòng cứ ngứa ngáy, hận không có cái trống lớn gõ cho đã. Hắn vội vàng chen lấn tới cửa nhà ăn, đến gần Tư Mộ Hiền đòi khay cơm.
Tư Mộ Hiền đang xem áp phích, bị cướp khay cơm thì trừng mắt lên mắng :" Làm cái gì thế?"
" Mọi người đều gõ khay, đưa tôi để gõ." Lôi Đại Bằng hớn hở nói:
Tư Mộ Hiền lách sang bên, không cho còn đẩy hắn một cái:" Đừng vào hùa, giờ hò hét sướng thật đấy, cẩn thận bị ban sinh viên cho vào danh sách đen. Lão đại không có ở đây, cậu phải nghe tôi."
Tựa hồ cái tên lão đại có chút uy lực, vừa nói thế Lôi Đại Bằng liền ngoan ngay. Tư Mộ Hiền chỉ đằng xa, Lôi Đại Bằng nhìn một cái, nhiệt huyết toàn thân tức thì nguội đi không ít, đằng xa là người phòng bảo vệ, ban kỷ luật, ban sinh viên. Thế là hắn không dám vào hùa nữa, bắt chước Tư Mộ Hiền xem áp phích, vừa xem qua thấy rất thú vị.
Chỉ thấy trên đó viết :" Các bạn học, các bạn có đói không? Học kỳ này các bạn có ăn no được bữa nào chưa? Mỗi ngày chúng ta đâu phải ăn cơm, mà là bị ngược đãi, đỗ xào thì sống, mỳ thì bị mốc, củ cải còn dính bùn, đồ ăn chất lượng kém như thế mà còn thường ăn phải giá. Chất lượng kém như thế mà họ còn vô sỉ tăng giá ... Các bạn học, chúng ta bị ngược đãi rồi, còn phải chịu đựng bao lâu nữa? ... Vì sức khỏe của chúng ta, vì dạ dày đáng thương của chúng ta và tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ, hãy đoàn kết lại."
Chữ xấu kinh, ngang với tướng mạo của Lôi Đại Bằng, văn vẻ cũng là hàng chợ, quá khích và lộ liễu như thế, Tư Mộ Hiền xem mà lắc đầu. Liếc qua vài cái, đều là hịch văn thảo phạt ở nhà ăn, dán tới mấy tờ, Lôi Đại Bằng quay đầu thấy Tư Mộ Hiền xem say sưa thì khinh bỉ :" Có cái gì mà xem chứ? Đi thôi, hô hào với mọi người, chẳng dễ gì có người dám dũng cảm đứng ra, chúng ta phải phải ủng hộ, không đúng, không chỉ ủng hộ, còn phải viện trợ họ."
" Đừng góp vui nữa, tôi đang xem là ai tổ chức việc này." Tư Mộ Hiền bày ra bộ dạng ngồi vững vàng trên đài buông câu, tựa hồ đang toan tính gì đó:
Lôi Đại Bằng chợt nhớ tới một người, hồi hộp ghé tai Tư Mộ Hiền hỏi nhỏ:" Hiền đệ, không phải là lão đại tổ chức chứ?"
"Không đâu." Tư Mộ Hiền khẳng định chắc chắn, chỉ báo bình luận :" Chữ viết xấu quá, lão đại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tuyệt đối không chịu nổi loại chữ viết như gà bới này, cho nên không phải là lão đại của chúng ta. Văn vẻ cũng bình thường, mấy bài thơ con cóc đều không có vần điệu, càng không phải từ khoa Trung Văn chúng ta."
" Đúng, chắc chắn không phải luôn, nếu là văn vẻ của khoa chúng ta, thế nào chẳng chua nhăn mặt, không khoe được vài câu là họ uất nghẹn mà chết." Lôi Đại Bằng gật gù:
" Nói đúng lắm, tôi nghĩ cũng không phải khoa tiếng Anh, em gái khoa tiếng Anh có tiền, giỏi nhất là đấu đá mưu mô, mê tây sinh ngoại, bọn họ không làm chuyện này. Cũng không phải là khoa sinh hóa, đám người đó bị trình tự hóa rồi, không nghĩ ra được chuyện kích thích này. Hẳn cũng không phải khoa lịch sử, cái đám đó ít nói, lại thiếu đoàn kết. Khoa số học cũng không phải, bọn họ giải bài của mình chọn chưa xong. Khoa nghệ thuật cũng không giống, nữ sinh nơi đó bận hiến thân cho nghệ thuật NDT .. Thế thì ..." Tư Mộ Hiền liên tục phủ nhận mấy khoa:
Lôi Đại Bằng nghe thế mắt đảo tròn cũng căn ngón trỏ suy ngẫm, rõ ràng là nghĩ không ra, tò mò hỏi: " Cậu nhìn ra là ai à?"