Chương Q1 - 004: Đi ăn chực. (2)
"Đương nhiên." Tư Mộ Hiền gật đầu, nhỏ giọng đáp :" Hẳn là đám ngu ngốc khoa thể dục. Nhìn đi, chữ viết chữ cứ như bôi mực, làm việc không suy nghĩ, ký tên còn là Em gái ăn không no. Cậu nhìn xem, chữ như cành cây bị gió thổi gãy, giống một em gái viết không? Dù giới tính có là nữ thì cũng là loại con gái hung hãn khoa thể dục."
Nghe đánh giá, lại nhìn chữ, Lôi Đại Bằng ngoạc miệng cười, tới tới mắt híp lại, xem ra anh hùng tư tưởng lớn gặp nhau. Đi vài bước, lại nhìn mấy nam sinh, Lôi Đại Bằng thấy phân tích dư thừa, quả đúng là có mấy tên ngu ngốc khoa thể dục đang cổ động.
Chen ra ngoài đám đông, mười mấy người của ban kỷ luật, ban sinh viên, phòng bảo vệ đứng bên ngoài hô hào mọi người giải tán, trường học sẽ giải quyết thỏa đáng. Không giải thích còn đỡ, càng giải thích càng có kẻ lên tinh thần, thừa lúc hỗn loạn hô hào :" Nhà trường bỏ thầu nhà ăn có màn đen, có thông đồng lợi ích, trục lợi trên tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ sinh viên."
Nữ sinh vây quanh lại đông, bàn tán xôn xao, làm một đám người không thể quyết định được việc gì kia lúng túng chẳng biết làm sao.
Chuyện náo nhiệt trong trường không nhiều, bình thường cùng lắm nhìn thấy cặp đôi trốn sau góc tường hôn hít, hay là lăn lộn trên bãi cỏ. Rồi thì mấy nữ sinh ghen tuông giật tóc cào cấu nhau. Còn náo nhiệt quy mô này sắp sánh ngang với lễ hội văn hóa rồi. Chen được ra ngoài thì thấy vòng trong vòng ngoài toàn là người, tưng bừng hơn bình thường ăn liên hoan.
Tư Mộ Hiền kéo Lôi Đại Bằng vẫn còn lưu luyến xeo náo nhiệt ra ngoài.
Lôi Đại Bằng không vui kêu ca :" Đừng kéo, đừng kéo ... Tôi xem thêm một lúc."
" Cậu thôi đi, đừng để lát nữa lên cơn đứng trên bục phát biểu, bị người ta bắt làm gương." Tư Mộ Hiền ra sức lôi kéo, thực sự lo Thiên Lôi ca xông lên hô hào. Trước kia bất kể là trường học tổ chức đón sinh viên mới hay là tiễn sinh viên cũ, rồi sinh viên đánh cãi lẫn nhau, chỗ nào náo nhiệt là chẳng thiếu cái mặt Lôi Đại Bằng.
Lôi Đại Bằng đúng là định đứng ra hô hào thật, có điều giờ đã hiểu thời cơ qua rồi, nhìn thấy chiếc Audi của hiệu trưởng đỗ lại, rồi một đám bí thư đảng ủy, chủ nhiệm khoa kéo tới, biết chuyện náo nhiệt chẳng thể duy trì lâu, hậm hực nói :" Thôi bỏ, chúng ta không tham dự nữa, đi thôi, đói rồi."
"Ra ngoài ăn."
"Khoan, khoan, hôm nay không ai ăn cơm trong nhà ăn, chúng ta tới đó đi?"
"Cậu đi kiếm kích thích đấy à?" Tư Mộ Hiền chỉ đám ông hô hào, trước mặt bao người ngang nhiên làm Hán gian, chọc tức số đông, rõ ràng là không thể chấp nhận được rồi:
Ai ngờ Lôi Đại Bằng cười hì hì:" Chưa chắc đâu, lão đại nói, người khác không nghĩ tới mà chúng ta vẫn làm được, thế mới gọi là bản lĩnh. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay là cơ hội tốt ăn miễn phí."
Tiếp đó ghé tai thì thầm, Tư Mộ Hiền vừa nghe một cái liền kinh ngạc nhìn Lôi Đại Bằng, có câu người thông minh thường làm chuyện ngu ngốc, còn người ngu ngốc đôi khi làm chuyện thông minh. Lôi Đại Bằng thường làm chuyện thiếu suy nghĩ, nhưng không phải là ngu ngốc hết lối thoát, ví như cách hắn vừa rồi, hình như là khả năng cao.
Tư Mộ Hiền vẫn còn đang hoài nghi thì Lôi Đại Bằng sớm đã kéo hắn tới cửa sau nhà ăn, rồi bảo Tư Mộ Hiền đứng đó, hắn vén rèm đi vào. Một đám đầu bếp mặc áo trắng, đội mụ trắng mặt ai nấy cứ như quả mướp đắng, chuyện này rõ ràng sẽ mang tới phiền hà lớn.
Bọn họ có vẻ đang nghiên cứu cách ứng phó, thấy Lôi Đại Bằng đi vào, bếp trưởng hỏi: " Làm cái gì thế hả?"
" Đói quá, đến lấy cơm. Phía trước đông người quá không vào được." Lôi Đại Bằng nói thật, cái mặt vừa thật thà vừa ngu ngốc. Rõ ràng nhìn thấy đám đầu bếp có tinh thần một chút, có điều một người không thay đổi được toàn cục, hơn nữa còn là người có vẻ như thần kinh có vấn đề. Cho nên không ai để ý tới hắn, bếp trưởng còn đang phiền lòng vì không biết phải ăn nói thế nào với phía trường học.
Đôi khi gây sốc nhất chính là lời nói thật, Lôi Đại Bằng lại thành khẩn nói một câu:" Đừng như thế chứ, mặc dù mọi người nấu ăn không ngon, nhưng đâu cần đau khổ tới mức đó? Đúng rồi, dù sao hôm nay thức ăn của mọi người cũng đem đổ đi, chẳng bằng đổ vào bụng tôi."
Kẻ ngốc có cái lợi, đó là người bình thường sẽ không đi tranh cãi với hắn, bếp trưởng xua tay nói :" Tự đi mà lấy." Rồi không để ý tới tên ngốc đó nữa.
Lôi Đại Bằng hớn ha hớn hở vâng một tiếng, chạy thẳng tới bên thùng inox, múc liền hai muôi. Thấy một đám đều bếp đang rầu rĩ chẳng để ý tới mình thì mừng húm, lờ luôn đi chuyện quẹt thẻ, cứ múc thức ăn cho đã đời, sau đó chuồn khỏi bếp. Đi ra ngoài hắn đưa cho Tư Mộ Hiền một cái khay cơm ú ụ :" Thấy chưa, toàn thịt thôi nhé, miễn phí đấy, bọn họ đang lo sốt vó, quên cả lấy tiền. Hố hố, đi về, về KTX ăn, buổi tối lão đại dẫn chúng ta đi câu cá, ở trường chán tới phát ngán rồi."
Tư Mộ Hiền bê khay cơm đầy chặt thức ăn cười suốt, cứ như thấy có chỗ nào đó buồn cười lắm vậy.
Bọn họ vừa đi vừa ăn, ở đằng xa, biểu tình vẫn tiếp tục, Lôi Đại Bằng xúc đầy thìa thức ăn vào mồm, còn nổi hứng giơ nắm đấm hô :" Đoàn kết nhất trí.”
Giọng hắn không khác gì ngựa hí la kêu, có chút đặc thù như hạc giữa bầy gà, đại khái thu hút sự chú ý của ban kỷ luật, có người quay đầu nhìn. Tư Mộ Hiền hết hồn kéo Lôi Đại Bằng lên cơn đi, hai người bê khay cơm nhạy như làn khói về KTX.
….. ….
Học viện Lộ Châu xảy ra sự kiện nghiêm trọng sinh viên tẩy chay nhà ăn.
Sinh viên vây quanh nhà ăn chưa giải tán, tin tức này nhanh chóng đưa lên mạng, đặc biệt là mấy tờ áp phích lớn viết chữ rồng bay phượng múa được chụp lại lan truyền ầm ầm trên diễn đàn trường và thành phố.
Nghe đâu hình như còn có ĐTH thành phố, và phóng viên báo đô thị tới nơi phỏng vấn. Động tĩnh không còn nhỏ nữa, trường học vội vàng tổ chức chủ nhiệm các lớp, đảng ủy các khoa, ban sinh viên, bộ phận đảm bảo hậu cần. Một mặt ngăn phóng viên phỏng vấn, mặt khác thì tới nhà ăn lớn để mở họp hiện trường.
Về phần nội dung không rõ, họp hơn một tiếng, chủ nhiệm khoa Trung Văn là Vương Hằng Bân an bài mấy phần tử cốt cán trong khoa, dựa theo lãnh đạo trường căn dặn, tới các KTX tìm hiểu tình hình. Vừa mới dặn dò được vài câu thì có người gọi ông, quay đầu lại thì ra là Sử Xuân Hòe trưởng ban sinh viên đang vẫy tay với mình, theo sau còn có Nhâm Quần chủ nhiệm lớp số 2 năm 4 và bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình, một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp thuộc hàng hiếm có trong trường.
Chuyện gì thế nhỉ? Vương Hằng Bân nhìn thấy chủ nhiệm lớp và bí thư chi đoàn sắc mặt ủ rũ, trong lòng giật đánh thót, mơ hồ có dự cảm không lành. Lớp số 2 năm 4 là lớp thảm họa, bốn năm qua khai trừ một, nhảy lầu tự sát một, còn có hai vụ tự tử không thành. Về phần yêu đương ghen tuông, với đánh nhau vỡ đầu chảy máu càng nhiều. Một lớp thôi mà chuyện xảy ra còn nhiều hơn mấy chục năm theo nghề của Vương Hằng Bân. Ông ta an bài mấy sinh viên chia nhau làm việc, sau đó đi nhanh tới nghi hoặc đành tiếng :" Còn an bài gì sao, trưởng ban Sử?"