Hương Sắc Khuynh Thành (Dịch)

Chương Q1 - 023: Tiệc tàn vị chưa tan. (1)

Chương Q1 - 023: Tiệc tàn vị chưa tan. (1)

Chuyện không vui chớp mắt đã qua, đợi khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, người đi vào lại là bà chủ cười niềm nở, nhìn bát canh đã không còn một giọt, khách cười nói tưng bừng, bà cũng vui mừng, xới cơm kê cho khách.

Tả Nam Hạ lúc này không đợi được nữa hỏi thẳng:" Bà chủ, chàng trai vừa rồi là người làm ở đây à?"

"Không phải, là con tôi đó." Đằng Hồng Ngọc đắc ý nói:

"Vậy bát canh này ..." Tả Nam Hạ vốn muốn gọi thêm canh, có điều cảm thấy hơi bất nhã, khó mở miệng:

Trưởng phòng Hứa khéo đoán ý, tiếp lời ngay:" Canh này không tệ, cho chúng tôi thêm một bát, thêm vài quả vương bát đản gì ấy. Đừng nói tặng nhé, chúng tôi trả tiền."

Cứ nói tới cái tên kỳ quái vương bát đản là cả bàn cùng cười, Đằng Hồng Ngọc thấy khách vui vẻ thì càng rộng rãi, gật đầu ngay :" Tiền gì chứ, mấy thằng nhãi con ra đập chứa nước bắt ba ba về nấu ăn ấy mà, các vị đợi chút."

Bà vội vàng ra ngoài, mọi người tức thì nghe tiếng hô như hát kịch :" Con trai, cho khách tầng hai một bát canh nồi đá, thêm vài quả vương bát đản."

Đơn Dũng ở dưới lớn tiếng đáp lời, mở nồi vớt bốn quả trứng, thêm vào bánh nướng.

Tặng người ta rộng rãi thế, có người cuống lên, Lôi Đại Bằng ném cá nướng đó, hô lớn :" Trứng của em, trứng của em, em chưa kịp ăn đã đem tặng rồi à?"

Lần này Tư Mộ Hiền chặn nhanh, sợ hắn lại sinh sự, kéo sang bên chỉ :" Để lại rồi, cậu xem đi, trứng của cậu đều ở trong nồi, đợi lát nữa tôi vớt cho."

Lôi Đại Bằng nhìn thấy trong nồi vẫn còn thì yên tâm, vừa yên tâm một cái nhớ ra, mắt nhướng lên :" Cái gì mà trứng của tôi ở trong nồi, cậu có biết nói tiếng người không thể ở, quanh co chửi tôi đấy à?"

Không dám cãi nhau với mẹ nuôi và anh nuôi, nhưng mắng Hiền đệ thì không thành vấn đề, mắng xong tự ra tay vớt trước. Đợi Đơn Dũng xuống lầu thì Lôi Đại Bằng đã vớt một bát canh ba ba, mấy quả trứng, thịt gà, ngồi bên bếp, mặt nhem nhuốc không rửa, chấm bánh ngô ăn ngon lành, cực kỳ tiêu diêu, cực kỳ khoan khoái.

Đơn Dũng cũng nướng cá xong xuôi, gọi cha mẹ ra, ngồi quây quần bên nồi, ăn luôn ngoài trời. Văn hóa Tam Tấn này là như thế, ôm bát to ngồi chân tường ăn, không có gì không được.

Đến lúc đoàn người Tả Nam Hạ được Đằng Hồng Ngọc dẫn xuống lầu ra ngoài thì ba anh em đã ăn tới bát đĩa chỏng trơ, tưng bừng náo nhiệt.

Chủ khách đều vui là điều đáng mừng nhất, Tả lão cứ khen món quê quán nhỏ cũng có hương vị, nhiều năm chưa ăn qua. Đằng Hồng Ngọc khiêm tốn vài câu, giới thiệu cho khách cảnh sắc thôn Hưởng Mã, thuận tiện thổi phồng quán ăn nhà mình, để lại điện thoại đặt bàn. Trưởng phòng Hứa tất nhiên vui vẻ, thuận tay cất số điện thoại đi.

Tả Nam Hạ vốn định đi, có điều Lôi Đại Bằng mắt to mắt nhỏ nhìn người ta như liếc xéo, nhớ ra gì đó đi về phía ba người :" Cám ơn mấy chàng trai, tôi đúng là có mắt không nhận ra châu ngọc."

"Không lừa ông chứ, ngon không?" Lôi Đại Bằng chẳng mấy khi nói tiếng người:

Tả Nam Hạ gật gù:" Ngon ngon, vô cùng ngon, lần này về Lộ Châu được nếm thử mấy cái vương bát đản các cậu, không uổng chuyến đi này.

Hử, mọi người đương nhiên là nghĩ tới mấy quả "trứng ba ba", không ngờ tên ngốc nghe ra vấn đề trong đó, chỉ ông già mắng :" Ê này, chửi bọn tôi đấy à, cái gì mà vương bát đản bọn tôi, là vương bát đản bọn tôi làm."

Mọi người cười phá lên, Tả Nam Hạ vội giải thích, cao hứng lỡ lời, rất có khí độ chắp tay tạm biệt. Lôi Đại Bằng rộng lượng xua tay :" Được rồi, không chấp ông. Nhớ cái quán của mẹ nuôi tôi đấy, rảnh thì tới nếm thử, lần sau gặp được mời ông ăn món ngon. Ở địa bàn Lộ Châu này chỉ có thứ ông nghĩ không ra, chứ không có thứ mà bọn tôi không tìm được."

Lúc này mấy vị khách cũng đã hiểu cái tính vừa khờ vừa thẳng của Lôi Đại Bằng, không để bụng nữa. Tả Hi Dĩnh ít nói, chỉ lặng lẽ giơ máy chụp ảnh lên, chụp mấy tấm, đặc tả khuôn mặt xấu tới đáng yêu của Lôi Đại Bằng, thực sự ấn tượng khá sâu. Trong ống kính, Tả Hi Dĩnh nhìn thấy anh chàng điển trai, khẽ mỉm cười, thế rồi bất giác nghĩ tới cảnh ở hồ chứa nước, mặt đỏ au, hơn nữa còn phát hiện thứ khiến cô ngạc nhiên hơn, hạ máy chụp ảnh xuống, chỉ tay hỏi:" Kia là cái gì thế?"

Cái gì là cái gì? Còn ở trên tay Đơn Dũng là ngó sen được chẻ làm đôi, không phải là ăn, mà cắm ống mút vào lỗ ngó sen, mút chùn chụt cái gì đó. Tư Mộ Hiền cười xách cái thùng bên bàn thấp, rút ra mấy miếng, đều cắm ống mút, đưa cho bốn người. Mọi người đang không hiểu thì chàng nhỏ người đó nói :" Rượu ngó sen ướp lạnh, treo ở trong giếng giảm nhiệt, rượu là rượu Khúc, có vị ngọt, ướp lạnh hòa với vị ngó sen. Ở Lộ Châu chỉ có một nhà, không có chi nhánh."

Tất nhiên là chỉ có một nhà, biện pháp này do lão đại và Lôi ca, hai cái mồm tham ăn nghĩ ra, vừa ngon vừa có cách uống thú vị.

Tạ Nam Hạ nhận lấy, mút một cái, tức thì cổ thẳng tắp, một luồn hơi mát kích thích toàn thân, gai ốc li ti nổi lên vì khoan khoái, nói liền hai chữ :" Ngon! Ngon!".

Đằng Hồng Ngọc cười híp mắt :" Mấy con khỉ con này trên núi dưới sông có gì ăn được sắp bị chúng vét sạch rồi. Các vị thử đi, thực sự không tệ đâu, cha nó vốn làm việc ở nhà máy rượu, xuất thân kỹ sư pha chế. Thử đi ... Cô gái, rượu pha loãng rồi, căn bản không say đâu."

Bà có vẻ đặc biệt quan tâm tới Tả Hi Dĩnh, đứng ở bên ân cần mời, Tả Hi Dĩnh đưa lên miệng mút một cái như đồ uống bình thường, thình lình một chất lỏng mát lạnh thơm ngát kèm hơi rượu như muốn xông thẳng lên mũi, cô thiếu chút nữa bị sặc. Ba tên kia nhe răng cười không thôi, làm Tả Hi Dĩnh mất tự nhiên. Đằng Hồng Ngọc mắng cả ba rồi quay sang dạy cô uống, phải nếm từ từ, rượu nhẹ mấy cũng là rượu.

Tả Hi Dĩnh xấu hổ theo mọi người đi ra ngoài, mấy vị kia giỏi rượu chè thì uống thoải mái, ăn cơm xong có thứ này, vừa ngọt vừa mát vừa thơm, cảm giác bụng cũng nhẹ đi, thoải mái không ít, tất nhiên khen không ngớt. Tới khi tiễn khách đi hết, Đằng Hồng Ngọc quay về thấy ba cái đầu sau cửa nhô ra, có cả thằng con mình, bà xua tay đuổi:" Quay về, quay về, người ta đi rồi, còn nhìn gì nữa?"

"Mẹ nuôi, cô bé đó tên là gì thế?" Lôi Đại Bằng tò mò hỏi:

" Con quan tâm làm gì? Bằng vào bộ dạng ngu ngốc của con, cô nương trong thôn có nhìn trúng không còn chưa nói, con còn mơ tới cô nương đó à?" Đằng Hồng Ngọc giáo huấn:

" Không phải, không phải." Lôi Đại Bằng lắc đầu :" Con thấy cô ấy và anh nuôi rất xứng đôi, làm chị dâu nuôi con rất tốt."

"À, thế thì còn được." Đằng Hồng Ngọc vui lắm, đến khi đối diện với ánh mắt khao khát của con trai mới vỗ trán :" Ối, mẹ quên hỏi tên người ta rồi, hình như họ Tả, tên gì không biết ... Có điều hỏi được cũng phí công thôi, nghe khẩu âm thì không phải người bản địa, dù là người bản địa thì con dâu như thế, mẹ nuôi con cũng nuôi không nổi. Hay con thử xem, mẹ con nuôi được đấy."

Lôi Đại Bằng tuy ngốc nhưng biết mình biết ta, ngậm miệng không nói nữa, cô nương đó làm lão đại lẫn lão tam rúng động, tất nhiên không có phần Lôi ca nữa.

Mọi người quay về bàn, cái nhà ba người có thêm hai người ngoài, cảnh này thường xuất hiện ở nhà Đơn Dũng. Lôi Đại Bằng không coi mình là người ngoài, Tư Mộ Hiền có chút ngại ngùng cũng bị Đơn Dũng hiếu khách kéo tới nhà.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất