Hương Sắc Khuynh Thành (Dịch)

Chương Q1 - 033: Ai biết mỹ nhân nhiều tâm kế. (2)

Chương Q1 - 033: Ai biết mỹ nhân nhiều tâm kế. (2)

Xem ra người lái xe này rất biết thân biết phận, không dám có suy nghĩ thiếu thực tế, đang lúc hai người nói chuyện thì Tả Nam Hạ đã dẫn con gái đi tới, bắt tay lãnh đạo xong thì ai lên xe nấy. Đơn Dũng đứng bên xe, làm động tác đón khách, lịch sự mở cửa xe, còn che trên khung xe tránh khách cụng đầu.

Tả Nam Hạ hỏi :" Đơn Dũng, sao cậu lại ở đây?"

"Tiễn bác ạ, bác giảng hay quá, nếu sớm được nghe bác giảng bài thì chẳng tới mức đến giờ không học được gì." Đơn Dũng ra sức nịnh bợ:

Tả Nam Hạ tủm tỉm cười: " Cậu hiểu thật hả?"

"Dạ, hiểu rồi ạ."

"Thế thì tốt."

Khi Tả Hi Dĩnh cúi đầu chuẩn bị vào xe thì Đơn Dũng ngăn lại, y nghĩ ra cách bắt chuyện rồi :" Sư tỷ khoan đã."

"Sư tỷ ?" Tả Hi Dĩnh bị cách xưng hô này làm không hiểu:

"Vâng, một ngày nghe giảng đạo, cả đời làm thầy, bác Tả là thầy tôi, chị đương nhiên cũng là sư tỷ." Đơn Dũng lôi kéo quan hệ, thấy Tả Hi Dĩnh cười khúc khích có vẻ không phản cảm, tranh thủ hỏi :" Tôi có thể hỏi sư tỷ một câu không?"

" Được chứ, nhưng giới hạn ở phương diện học thuật thôi nhé." Tả Hi Dĩnh chớp chớp mắt, đặt ra giới hạn cho Đơn Dũng, không nhịn được cười, cô không ngờ chàng trai này kiếm cơ hội bắt chuyện với mình thật, hơn nữa còn là phương thức có chút vô lại như thế

"À ..." Đơn Dũng đau đầu, rõ ràng mình tự nhận không học được gì, thế này chẳng phải là làm khó mình sao, không thể đứng ì ra không nói :" Đúng là vấn đề về học thuật, tôi rất hoang mang về cuộc đời mình, luôn suy nghĩ rốt cuộc sống của mình có vấn đề ở chỗ nào, hôm nay mới phát hiện ... Ôi, đó là vì không học triết học, nên không phát hiện ra tôn nghiêm và ý nghĩa sống, chủ yếu tôi muốn hỏi ... "

E rằng anh chàng này trừ ăn ra thì chẳng biết cái gì thật, nghe y vòng vo mãi, Tả Hi Dĩnh buồn cười vô cùng, thừa biết y không quan tâm gì tới triết học, cô muốn đợi xem y mở miệng ra sao.

Đơn Dũng lải nhải một hồi đã có kế, chỉ mấy xe đợi phía sau:" Xem ra chị không có nhiều thời gian, hay là để lại số điện thoại, sau này tôi thỉnh giáo thầy và sư tỷ."

Trong lòng y thầm đoán, Tả Hi Dĩnh không thể để người khác đợi hai người nói chuyện được, giáo dưỡng cô rất tốt, không thể quay đầu bỏ đi khiến mình bẽ mặt. Quả nhiên Tạ Hi Dĩnh suy nghĩ một lúc mở túi xách nói :" Đưa tay ra."

Đơn Dũng hớn hở đưa tay, chỉ thấy Tả Hi Dĩnh viết vào lòng bàn tay y, là số điện thoại.

Tả Hi Dĩnh viết rất nhanh, nắm bàn tay Đơn Dũng lại :" Tôi biết cậu rất hoang mang, tôi đợi điện thoại của cậu, đừng muộn quá đấy, ngày kia tôi rời Lộ Châu rồi."

Đơn Dũng gật đầu, lòng mừng húm, suýt hú lên đắc thắng, không ngờ được tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như thế, càng không ngờ được mỹ nữ sư tỷ nắm tay dặn dò. Tả Hi Dĩnh lên xe, Đơn Dũng đóng cửa lại, nhìn đoàn xe nối nhau rời đi, Đơn Dũng vẫn còn ngây ngất. Nhất là khi xe chuyển bánh, còn thấy Tả Hi Dĩnh cười vẫy tay với y, phải nói thế nào nhỉ ... À, làm người ta tơ tưởng miên man.

Có điều khi Đơn Dũng hớn hở nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay thì nụ cười đông cứng, cứ như bị sét đánh trúng, hồn xiêu phách lạc đứng đó, nhìn xe đi xa rồi mà chưa tỉnh lại.

Tư Mộ Hiền hiếu sự nhìn từ xa, đợi không nổi chạy tới hỏi :" Được đó lão đại, giờ có điện thoại rồi, có dám hẹn cô ấy không?"

Đơn Dũng không nói không rằng, ảm đạm xòe tay ra trước mặt Tư Mộ Hiền, Tư Mộ Hiền nhìn một cái cười lớn.

Trong tay Đơn Dũng đúng là số điện thoại, có điều 11 số thì có 4 số ở giữa bị thay thế bằng chữ "X", lão đại khó khăn lắm mới xin được SĐT này, bị người ta trêu ghẹo rồi. Tư Mộ Hiền cười không ra hơi :" Tổ hợp này không khó, từ 0 tới 9, bố số là từ 0000 tới 9999, vừa vặn là một vạn tổ hợp, cơ bản là tương đồng với tỉ lệ trúng giải thưởng sổ xố 10 vạn. Ha ha ha, lão đại, cô ấy không phải là cô gái tóc dài óc ngắn đâu, đây là mỹ nhân tâm kế đấy. Người ta âm thầm từ chối anh rồi."

" Kỳ thực nồng độ dục vọng của anh không cao, anh chỉ thấy cô ấy có chỗ nào đó hấp dẫn anh." Đơn Dũng rầu rĩ, hiếm lắm mới có một lần muốn tán gái, kết quả bị tạt cho gáo nước lạnh:

Tư Mộ Hiền cười :" Đừng nghĩ mình thích cô ấy là định mệnh hay số mệnh gì đó nhé, hơn sáu mươi nam sinh trong khoa chúng ta đều bị cô ấy thu hút."

Bại trận trở về, dọc đường Đơn Dũng thở ngắn than dài suốt, tinh thần sa sút. Tư Mộ Hiền không có ý cười y, bốn năm qua tuy lão đại cũng thường nói cười với nữ sinh trong trường, nhưng chưa từng thấy lão đại nghiêm túc theo đuổi ai. Một mặt vì lão đại quá bận, không có thời gian, mặt khác hẳn là có nguyên cớ từ chuyện trong nhà, nói không chừng còn có nguyên nhân tầm mắt lão đại rất cao. Hôm nay rung động, nhưng lại chọn đúng hoa trong gương, chẳng thể chạm tới.

Đi một quãng rất dài rồi Tư Mộ Hiền mới thử thăm dò khuyên giải:" Lão đại, chẳng qua là duyên gặp mặt một lần, có cần mất hồn như vậy không?"

"Anh thấy chưa chắc là cô ấy từ chối anh, nếu không thì không cho số là được, cần gì phải trêu ghẹo anh? Vậy cô ấy có ý gì? Không phải là đùa với anh chứ? Nhưng thế này thì làm sao anh hẹn cô ấy được?" Đơn Dũng không thể xua đi hình bóng kia, cứ cảm giác nụ cười lúc chia tay của cô không hề có ý ghét bỏ hay giữ khoảng cách mà có ý gì đó:

" Đại ca à, anh có cần hạ IQ tới tình độ của Đại Bằng không, chẳng qua người ta từ chối một cách lịch sự không làm anh mất mặt, có thế mà không nhìn ra à?" Tư Mộ Hiền ngạc nhiên, vừa nhắc tới Lôi Đại Bằng liền sực nhớ, kéo Đơn Dũng:" Đi mau, Lôi Đại Bằng đuổi theo Vương Hoa Đình tới KTX nữ rồi."


Nghe vậy Đơn Dũng đi nhanh hẳn, người thất tình nếu nhìn thấy người khác thất tình, nói không chừng thống khổ sẽ giảm bớt một ít."

Chạy tới KTX nữ cách đó không xa, Đơn Dũng tinh mắt chỉ cho Tư Mộ Hiền, trước lầu KTX, dưới cây ngô đồng cổ thụ tán lá xum xuê, rễ cây gân guốc trồi lên mặt đất bò ngoằn ngoèo. Dưới bối cảnh có chút tình thơ ý họa ấy, Lôi Đại Bằng đang đứng đối diện với Vương Hoa Đình.

" Cậu cứ bám theo tôi làm gì?" Vương Hoa Đình tức giận không thôi:

Không giận không được, từ khu phòng học tới khu văn phòng hành chính, từ khu văn phòng hành chính tới KTX nữ, Lôi Đại Bằng bám theo như cái đuôi, làm Vương Hoa Đình không dám về phòng, sợ tên này theo tới đó thật thì mất mặt.

"Tôi ... Tôi ..." Lôi Đại Bằng gãi đầu gãi tai, Lôi ca thường ngày tùy tâm tùy ý, nhưng ở phương diện này chỉ là chim non chưa từng trải:

Vương Hoa Đình mắng :" Nửa tiếng rồi cậu chỉ nói đúng chữ đó, rốt cuộc là muốn cái gì? Không phải muốn tôn dán giấy tìm bạn gái cho cậu chứ?"

Lôi Đại Bằng nghẹn lời, mồm há hốc, Vương Hoa Đình biết Lôi Đại Bằng hơi ngốc, cứ bám theo mình như vậy, khẳng định là không có ý đồ tốt đẹp gì. Có điều theo lý mà nói thì hắn sao to gan như thế được? Vương Hoa Đình nhìn quanh, nếu Lôi Đại Bằng có mục đích làm gì đó thì khẳng định là bị xúi bẩy, nhìn một cái liền thấy Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền lấm la lấm lét chạy tới, nấp sau cột điện vờ không liên quan.

Thế là Vương Hoa Đình nổi giận, cơn giận này không nhỏ, mấy ngày qua trong hội sinh viên bao nhiêu là việc, vụ tẩy chay nhà bếp gây xôn xao toàn trường, tới giờ chưa giải quyết được. Đám nam sinh trong lớp toàn là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, không ai ủng hộ cô làm công tác hội sinh viên và cán bộ lớp .... Mà đặc biệt là Đơn Dũng, rất có khả năng là chuyện kia do y sai khiến, nói không chừng chuyện này cũng vậy.

Tất cả do y đều têu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất